Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Quản lý Vương suýt chút nữa thì hết h/ồn, vội vàng ngăn tôi lại: “Này! Cô định đi đâu đấy?”
Tôi ưỡn cổ đáp: “Về nhà.”
Quản lý Vương cười gượng gạo: “Về nhà? Tôi nói này cô bé, rõ ràng thiếu gia Lục thích cô mà. Cô tỏ ra kiêu kỳ chút là chuyện bình thường, nhưng giở trò dây dưa thế này thì quá đáng rồi đấy! Lỡ người ta bực mà bỏ đi, cô hối không kịp!”
“Không sao cả.”
Tôi thản nhiên đáp: “Tôi chỉ muốn nhận tiền đặt cọc về đi học. Quản lý Vương, chính anh nói hôm nay tôi chỉ cần đứng làm bình hoa, không phải làm gì khác.”
Nói xong tôi lại bước đi.
Lúc này quản lý Vương thực sự hoảng hốt, rút một xấp tiền mặt nhét vào tay tôi: “Đợi đã! Đây là năm ngàn, cô bé... không, chị! Cô nương! Tổ tông của tôi ơi! Xin đừng phá hỏng chuyện ki/ếm tiền nữa. Làm vị này không vui, cả Huy Hoàng Nhân Gian này cũng tiêu đời! Tôi van cô được không? Coi như kết bạn đi?”
Lục Tung Tranh quay lại thấy quản lý Vương đang kéo kéo đẩy đẩy với tôi. Anh nhíu mày bỏ ly rư/ợu xuống, bước những bước dài tiến lại gần.
Quản lý Vương sợ hãi buông tay ra, co rúm người đứng nép sang bên.
“Cố Nhạn.”
Lục Tung Tranh nhìn tôi, toàn thân bỗng trở nên xa cách lạnh lùng, giọng nói không còn chút ấm áp như trước:
“Em đừng dùng cách này để chứng minh tầm quan trọng của em với anh.”
“Nó chỉ khiến em trông thảm hại thôi.”
“Anh hỏi lần cuối, em thực sự không nhận ra anh sao? Kiếp trước... cũng chẳng nhớ gì cả?”
Tôi đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm kia, tất cả sự dịu dàng chiều chuộng trước đó đều tan biến.
Quản lý Vương bên cạnh không dám thở mạnh.
Còn tôi bình tĩnh lắc đầu: “Không ạ, thưa ngài, tôi thực sự không hiểu ngài đang nói gì.”
Khoảnh khắc đó, tôi gần như nghe thấy tiếng quản lý Vương nghiến răng ken két.
Nhưng thật bất ngờ, Lục Tung Tranh không hề tỏ ra tức gi/ận hay thất vọng.
Anh chỉ im lặng nhìn tôi vài giây rồi thu lại ánh mắt.
“Có lẽ tôi nhầm người rồi, xin lỗi.”
Nói rồi anh khẽ quay người, không nhìn tôi nữa.
Tưởng Lục Tung Tranh định bỏ đi, quản lý Vương vội vàng nịnh nọt tiến tới: “Thiếu gia Lục! Ngài xem thử các cô gái khác của chúng tôi đi, kiểu như cô ấy thì nhiều lắm...”
Nhưng Lục Tung Tranh không hề nhúc nhích.
Cũng chẳng định rời đi.
“Ồn quá.” Anh chỉ thản nhiên buông ba chữ.
Ngay lập tức khiến quản lý Vương tắc lưỡi, mặt đỏ như gấc chín.
Rồi Lục Tung Tranh lại nhìn tôi: “Tôi nghe nói đáng lẽ em đang đi học, nhưng bố mẹ không còn, còn có em trai, phải không?”
Tôi hơi do dự gật đầu.
“Công ty tôi gần đây đang hợp tác với quỹ từ thiện thực hiện dự án hỗ trợ học sinh nghèo. Tôi thấy em rất phù hợp điều kiện.”
Lục Tung Tranh đột nhiên nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ chi trả toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho em đến khi tốt nghiệp đại học.”
“Tất nhiên, nếu em trai em cũng cần học hành, tôi có thể đưa cậu bé vào diện hỗ trợ luôn.”
“Ngoài ra để em yên tâm học tập, tôi sẽ sắp xếp cho hai chị em một chỗ ở, thuê người giúp việc chăm sóc sinh hoạt.”
Những điều kiện như mơ này khiến quản lý Vương sững sờ.
Ông ta nhìn tôi chằm chằm như đang đ/á/nh giá lại sức hấp dẫn của tôi lớn đến mức nào.
Như thang th/uốc mê, chỉ hít thở thôi cũng đủ khiến người ta ngã quỵ.
Nhưng chỉ có bản thân tôi biết rằng, chỉ đến khoảnh khắc này, tôi mới thực sự vượt qua ải.
Lục Tung Tranh từng nói: “Một cô gái tiếp rư/ợu sao có thể làm vợ được.”
Vậy một cô gái từ đầu đã trong sạch, được chính tay anh “giải c/ứu” thì sao?
Từ đầu đã không phải là gái tiếp rư/ợu – có lẽ tôi sẽ trở thành vợ anh.
Nói cách khác, chỉ có tôi – phiên bản không trọng sinh – mới là trong sạch nhất trong mắt anh.
Nên những lời anh nói trước đó đều là thăm dò.
Vì vậy tôi phải giả vờ không quen biết, giả vờ chẳng biết gì cả.
Để Lục Tung Tranh tin rằng tôi không trọng sinh.
Trước mặt, Lục Tung Tranh nói xong tất cả, lặng lẽ nhìn tôi.
“Giờ em thấy thế nào? Nhạn Nhạn, em vẫn muốn từ chối sao?”
5
Tất nhiên tôi không từ chối.
Lúc này, tôi nắm ch/ặt chìa khóa căn hộ mới, bề mặt kim loại lạnh buốt.
“Chị.”
Cố Sính nắm bàn tay nhỏ của tôi cũng lạnh ngắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ hỏi: “Chúng ta sau này có được ở cùng nhau không?”
“Ừ.”
“Ngôi nhà mới này... chỉ có hai chị em mình thôi ạ?”
“Còn có cả người giúp việc nữa.”
Cố Sính im lặng, một lúc sau lại hỏi: “Chị... hôm qua chị có định bỏ em không?”
Tôi dừng bước, cúi xuống nhìn cậu.
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Chị bỏ em một mình ở nhà thím... chạy rất nhanh.”
Giọng cậu đầy uất ức: “Em gọi mà chị không quay đầu lại.”
“Thím nói... ngay cả chị cũng bỏ em, chắc em là đứa hư nên không cho em động vào đồ đạc, bắt em đứng đợi ở cửa suốt.”
Tôi nhìn đôi mắt trong veo đầy bất an của cậu, hình ảnh kiếp trước kiếp này chồng chất trong tâm trí.
Ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng hai chị em trên mặt đất, đan xen méo mó.
Cậu thiếu niên lạnh lùng nói “Chúng ta hết n/ợ” và đứa trẻ sợ bị bỏ rơi trước mắt dần hòa làm một.
Tôi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cậu.
“Cố Sính.” Tôi nói, giọng bình thản hơn tưởng tượng: “Trên đời này không ai có quyền vứt bỏ ai cả, em không phải món đồ. Giữa người với người chỉ có lựa chọn và bị lựa chọn, đến gần và rời xa.”
“Nhưng em có thể nhớ cảm giác hôm qua, cảm giác bị bỏ rơi, bị tổn thương ấy.”
Cố Sính gật đầu như hiểu như không.
Cậu đưa bàn tay nhỏ lau đi giọt nước mắt không hiểu lúc nào đã lăn trên khóe mắt tôi.
“Chị khóc rồi.”
Cậu nói.
“Chị đừng khóc nữa... sau này em sẽ không làm chị đ/au lòng đâu.”
Tôi mím môi nở nụ cười: “Chị biết, chị biết em rất thông minh, thông minh hơn bất cứ ai.”
Thấy tôi cuối cùng cũng cười, Cố Sính mắt sáng rỡ, cũng theo đó mà cười theo.
Chương 2
Chương 8
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 13
Chương 8
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook