Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Phó Trầm Tinh dẫn Giang Vãn Nguyệt đứng trước cửa, cả hai đồng loạt nhìn về phía tôi.
Giang Vãn Nguyệt e dè chào hỏi: "Chào chị, làm phiền rồi."
Tôi lạnh lùng bước vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Phó Trầm Tinh đuổi theo vào.
Anh cầm máy sấy tóc định giúp tôi sấy tóc.
Hạ giọng: "Chồng cũ cô ấy có qu/an h/ệ, có thể tra được mọi thông tin đặt phòng của cô ấy."
"Cô ấy bị gõ cửa vô cớ mấy lần ở khách sạn rồi."
"Như vậy thật sự không an toàn."
Tôi liếc anh: "Chỉ có anh mới cho cô ấy cảm giác an toàn sao?"
"Em đừng suy nghĩ lung tung."
"Phòng phụ nhà mình để không cũng phí, cho cô ấy ở vài ngày thôi."
"Em cũng là phụ nữ, nhìn thấy một người vừa thoát khỏi chồng cũ bạo hành, còn chưa hết h/oảng s/ợ, lẽ nào không động lòng sao?"
Tôi mặc xong quần áo bước ra, cửa phòng phụ đã mở, vali của Giang Vãn Nguyệt bày ngay ngắn bên giường.
Cháo đóng hộp được cô múc ra bát, đặt trên bàn.
Cô mặc tạp dề của tôi, nở nụ cười nịnh nọt.
"Ra ăn cháo đi, lát nữa ng/uội hết."
Tôi chợt hoảng hốt.
Như thể cô ta mới là bà chủ trong nhà này.
Phó Trầm Tinh đẩy nhẹ lưng tôi: "Vãn Nguyệt biết làm phiền em rồi, nên cô ấy cố trả tiền cháo."
Đó là cháo lòng.
Thấy nét mặt tôi khó chịu, Giang Vãn Nguyệt giải thích: "Em dị ứng hải sản, ngửi mùi cũng khó chịu."
"Em tra trên mạng rồi, cháo lòng ở đây là đặc sản, chị thử đi."
Phó Trầm Tinh thì thầm khuyên tôi: "Anh biết em không ăn n/ội tạ/ng."
"Nhưng cô ấy đã kỳ công chọn rồi còn trả tiền, em cứ ăn đi, phần n/ội tạ/ng để anh ăn."
Đừng nói đến ngửi.
Giờ nhìn thoáng qua tô cháo tôi đã muốn nôn.
Tôi mở app đặt đồ ăn, gọi một tô cháo hải sản.
Tô cháo lòng do Phó Trầm Tinh ăn hết.
Giang Vãn Nguyệt cười mắt cong lên: "Em nhớ anh trước đây thích ăn cháo lòng mà."
Giang Vãn Nguyệt vẫn ở lại phòng phụ.
Bởi Phó Trầm Tinh nói, tiền thuê nhà chúng tôi chia đôi.
Cứ coi như anh thuê phòng phụ.
Giờ anh nhường phòng đó cho Giang Vãn Nguyệt.
"Cô ấy ở đây cô đ/ộc, không quen biết ai, ở khách sạn lại dễ bị chồng cũ theo dõi."
"Chúng ta không giúp đỡ, lẽ nào để cô ấy lang thang đường phố?"
"Chỉ vài ngày thôi, anh sẽ mau chóng tìm nhà cho cô ấy."
Tôi cũng không chịu dọn đi.
Tôi đã trả tiền thuê, tại sao phải là tôi ra đi?
Đồ đạc của Phó Trầm Tinh bị tôi quẳng hết ra khỏi phòng ngủ chính.
Đêm xuống trời lạnh.
Tôi dậy đi vệ sinh, thấy Giang Vãn Nguyệt đang đắp chăn của mình lên người Phó Trầm Tinh.
Bị tôi bắt gặp, cô ta ngượng ngùng giải thích: "Trầm Tinh ngày mai còn đi làm, lỡ cảm thì tệ lắm."
"Em ở nhà suốt, có bệ/nh cũng không sao."
Quả nhiên cô ta ốm thật.
Ho sổ mũi kèm sốt.
Phó Trầm Tinh áy náy, muốn đưa cô đi bệ/nh viện.
Nhưng cô nhất quyết không chịu: "Không sao, lát em tự m/ua th/uốc uống."
Tối hôm đó tôi tăng ca đến hơn 9 giờ.
Phó Trầm Tinh gọi mấy cuộc tôi không nghe.
Vừa ra khỏi công ty, thấy anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, tựa người lên chiếc Audi đen.
Thấy tôi, anh dập điếu th/uốc trên tay, nhanh nhảu đón lấy túi xách.
"Sao làm muộn thế, mệt rồi đúng không?"
"Đi, anh đưa em đi ăn khuya."
Anh lái xe thẳng đến Nhà hàng Vinh Hưng.
Nơi này chuyên đồ hải sản, nổi tiếng đắt đỏ, giá trung bình hơn triệu, còn phải đặt trước.
Anh chu đáo gọi món trước, toàn món tôi thích.
Anh gỡ thịt tôm hùm ra đĩa, đẩy về phía tôi.
"Ăn đi!"
Trên càng lớn của con tôm hùm, lấp lánh một chiếc nhẫn.
Nhân viên ca tối nở nụ cười nghiệp vụ, đẩy xe bánh kem gắn nến số "3".
"Minh Thư, kỷ niệm ba năm hạnh phúc."
"Trước giờ anh không tốt, từ nay em bảo gì anh làm nấy, tất cả nghe theo em."
Phó Trầm Tinh quỳ một gối, cầm chiếc nhẫn kiểu mới định đeo vào ngón giữa tôi.
Khoảnh khắc này, bao ký ức ùa về.
Hồi cuối kỳ lớp 10, tan học tối, tôi đi đường tắt về thì bị mấy tên du côn trường nghề chặn trong hẻm.
Chúng bịt miệng tôi, sàm sỡ.
Tôi tưởng mình xong đời.
Bỗng Phó Trầm Tinh xuất hiện như thiên thần.
Anh đứng dưới đèn đường vàng vọt cuối hẻm, nói bực bội: "Hóa ra em ở đây."
"Ba em đợi em ở phía trước lâu rồi."
Tôi đâu còn ba nữa.
Năm tám tuổi, ba tôi hy sinh khi làm nhiệm vụ.
Phó Trầm Tinh c/ứu tôi xong vội rời đi, sau này tôi mới biết tên anh.
Và từ đó anh chiếm trọn trái tim tôi.
Sau đó anh thi đại học ra Bắc trước tôi một năm, còn tôi ở lại miền Trung.
Tôi âm thầm thương nhớ, ngày lễ tết luôn chủ động hỏi thăm, động thái của anh tôi cũng vắt óc bình luận.
Nhưng chỉ dừng ở đó.
Cho đến mùa đông năm tốt nghiệp đại học.
Anh đăng khoảnh khắc, tôi như thường lệ like và comment.
Anh nhắn riêng: "Minh Thư, anh nhớ em, anh qua thăm em được không?"
Anh lái xe tám trăm cây số xuyên đêm trong bão tuyết.
Tôi chạy ùa xuống, thấy anh tựa xe dưới ánh bình minh.
Tuyết phủ trắng lông mi, chất đầy tim tôi.
Sau đó anh nhanh chóng nghỉ việc ở phương Bắc, đến thành phố của tôi...
Ký ức luôn khiến lòng ta mềm yếu.
Tôi để anh đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón giữa.
Anh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nở hoa.
Quản lý đến chúc mừng, nói tặng chúng tôi hai ly đồ uống mới của nhà hàng.
Tôi định nếm thử, Phó Trầm Tinh đã lấy từ túi ra bình giữ nhiệt, vặn nắp đưa cho tôi.
"Uống cái này đi!"
Thứ nước đen đặc, bốc mùi khét lẹt.
"Đây là gì?"
Phó Trầm Tinh ngập ngừng: "Ừ... coi như thực phẩm bổ dưỡng."
Dưới ánh mắt chất vấn của tôi, anh thú nhận: "Vãn Nguyệt đến chùa tìm đại sư."
"Đại sư nói cô ấy bệ/nh do không hợp thủy thổ, đây là nước phù."
"Một nửa cô ấy uống, nửa còn lại phải tìm người phụ nữ cùng địa phương có giao tiếp để cùng uống, như vậy sẽ mau khỏi."
"Cô ấy ở đây không quen biết ai, chỉ biết mỗi em."
"Cô ấy vì anh mà bệ/nh, anh không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Phần của cô ấy đã uống rồi, anh đảm bảo không đ/ộc, em yên tâm uống đi!"
Nghẹn ứ.
Khó thở.
Chương 6
Chương 8
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook