Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cô ấy đưa tay định nhận túi đồ nhưng vẫn không có ý mời tôi vào nhà.
Tôi không buông tay. "Không mời tôi vào ngồi chút sao?" Tôi cố giữ giọng thật tự nhiên, "Đứng ngoài cửa thế này là sao."
Cô ấy mím môi, do dự, ánh mắt lảng tránh.
Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng "ầm" như có thứ gì đổ vỡ.
Sắc mặt cô ấy biến đổi, lập tức quay người chạy vào phòng.
Tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, liền theo chân cô ấy chen vào.
Con mèo vàng nhảy lên bàn, đ/á/nh rơi lọ th/uốc đặt ở góc bàn xuống đất, viên th/uốc vung vãi khắp nơi. Cô ấy đang hối hả nhặt từng viên, dáng lưng trông có chút hoảng hốt.
Tôi đóng cửa lại, bước tới ngồi xổm giúp cô ấy nhặt th/uốc.
Những viên th/uốc trắng lăn lóc khắp nơi.
Ngón tay cô ấy nhặt th/uốc hơi r/un r/ẩy, nhặt xong cũng không dám nhìn tôi, vội vàng nhét th/uốc vào lọ như đó là thứ gì không thể để lộ ra.
"Không sao chứ?" Tôi hỏi.
"Không." Giọng cô ấy nghẹn ngào, nắm ch/ặt lọ th/uốc trong tay rồi đặt vào góc sâu nhất của bàn. "Nó nghịch quá."
Bầu không khí lại trở nên ngột ngạt. Kẻ gây tội mèo vàng lại vô sự ngồi cọ cọ vào ống quần tôi meo meo, có lẽ ngửi thấy mùi thức ăn cho mèo.
Cảm ơn Hachi Mi, không thì hôm nay chưa chắc đã vào được nhà.
Tôi lập tức mở túi thức ăn cho mèo, đổ một ít vào bát của nó.
Nó lập tức lao tới ăn ngấu nghiến.
"Em xem, nó thích lắm." Tôi cố tìm chuyện để nói.
"Ừ." Cô ấy đứng một bên, ngón tay vò vạt áo, vẫn rất không tự nhiên.
Tôi liếc nhìn căn phòng, ban ngày trông còn tồi tàn hơn ban đêm, kính cửa sổ hình như còn hở gió.
Trên bàn ngoài th/uốc ra, chỉ có nửa chiếc bánh bao ng/uội và một gói dưa chua.
Lòng tôi thắt lại. "Em chỉ ăn thế này thôi sao?"
Cô ấy theo ánh mắt tôi nhìn sang, như bị bỏng vội bước tới thu dọn bánh bao và dưa chua.
"...Ăn tạm thôi, em không đói."
Xạo.
Tôi đã hỏi qua về công việc ở xưởng gia công, tốn sức lắm, ăn thế này thì chịu sao nổi?
Nén gi/ận, tôi không vạch trần cô ấy.
Lấy sữa và trái cây m/ua sẵn đặt lên bàn.
"Ăn chút đồ bổ vào. Em g/ầy trơ xươ/ng rồi kìa."
Cô ấy nhìn những thứ đó, không động vào, cũng không nói cảm ơn, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Anh... đừng đến nữa."
"Tại sao?"
"Không thích hợp." Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt đầy mệt mỏi cứng nhắc, "Chúng ta đã ly hôn rồi, Trần Mặc. Anh như thế... khiến em rất khó xử."
"Anh nhìn em ăn bánh bao ng/uội dưa chua, anh không khó xử sao?"
Tôi không nhịn được, giọng cao hơn chút, "Anh nhìn em ốm yếu một mình chống đỡ, anh không khó xử sao?"
Mắt cô ấy đỏ bừng, quay mặt đi. "Em không cần anh quan tâm."
"Anh cứ muốn quan tâm!" Tôi quát lên, mấy ngày nay dồn nén cảm xúc không kiềm chế được, "Lâm Vy em nhìn xem bây giờ em thành cái gì rồi! Bệ/nh thì chữa, không có tiền nói với anh, cố chịu đựng để làm gì? Để tỏ ra mình có khí phách lắm hả?!"
Cô ấy quay phắt lại, nước mắt giàn giụa, giọng r/un r/ẩy: "Nói với anh? Nói gì với anh? Nói em mất ngủ sắp phát đi/ên rồi? Nói em khó chịu muốn nôn ói không ăn uống được gì? Nói em thấy sống còn chẳng có ý nghĩa gì?! Lúc đó anh có nghe được không hả Trần Mặc?! Anh chỉ thấy em phiền phức! Thấy em vô lý!"
Cô ấy thở gấp, nước mắt chảy càng nhiều: "Đúng! Em có bệ/nh! Em là gánh nặng của anh! Nên em đi không được sao? Em tránh xa anh không được sao? Em xin anh buông tha cho em được không? Em chỉ muốn một mình mục nát ở đây, anh đừng đến nhắc em nhớ ngày xưa thất bại thế nào nữa được không!"
Cô ấy gào thét xong, cả người r/un r/ẩy như chiếc lá trong gió.
Tôi bị cô ấy hét cho choáng váng, tim như bị bóp nghẹt, đ/au nhói.
Thì ra cô ấy luôn nghĩ như vậy.
Tôi nhìn dáng vẻ suy sụp của cô ấy, mọi tức gi/ận tan biến, chỉ còn lại nỗi đ/au lòng và hối h/ận tràn ngập.
Tôi bước lên một bước, muốn ôm cô ấy.
Cô ấy như thỏ hoảng gi/ật lùi, đ/ập vào bàn, lọ th/uốc chao nghiêng. Ánh mắt cô ấy đầy kh/iếp s/ợ và kháng cự.
"Đừng đụng vào em!"
Tay tôi đơ giữa không trung.
Trong phòng chỉ còn tiếng khóc nấc nghẹn ngào và tiếng mèo ăn.
Mãi sau, tôi từ từ buông tay xuống, giọng khản đặc: "Được, anh đi."
Tôi quay người mở cửa.
"Uống th/uốc đúng giờ." Tôi nói một câu lưng quay về phía cô ấy, "Thức ăn mèo... hết thì bảo anh."
Không đợi cô ấy trả lời, tôi đóng cửa lại.
Đứng trong hành lang, nghe tiếng khóc mờ nhạt vọng ra, trán tì vào cánh cửa sắt lạnh ngắt, đứng rất lâu.
Chuyện này chưa kết thúc đâu.
7
Cánh cửa cách âm gần như bằng không, tiếng khóc nức nở bên trong cứ đ/âm vào tai như d/ao cùn c/ắt thịt.
Tôi tựa vào cánh cửa sắt lạnh, hút điếu th/uốc này đến điếu khác, chân nhanh chóng chất đống mẩu th/uốc.
Những lời cô ấy nói đ/ập vào tim tôi, đ/au nhói.
Thì ra trong mắt cô ấy, lúc đó tôi chỉ là thằng khốn chán gh/ét cô ấy.
Có lẽ... lúc đó tôi đúng là như vậy thật.
Không biết bao lâu sau, tiếng khóc bên trong dần nhỏ đi, không còn động tĩnh.
Tôi dập tắt th/uốc, thử vặn tay nắm cửa - không khóa.
Lúc nãy tôi ra về đóng cửa, cô ấy không khóa chốt bên trong.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa.
Trong phòng không bật đèn lớn, chỉ có chiếc đèn bàn nhỏ tỏa ánh sáng vàng vọt.
Lâm Vy co quắp trên chiếc ghế sofa nhỏ cạnh giường, như đã ngủ thiếp đi, trên mặt còn vệt nước mắt, khóe mắt đỏ hoe.
Con mèo vàng nằm cuộn tròn trong lòng cô ấy, cảnh giác nhìn tôi.
Trên bàn, nửa chiếc bánh bao ng/uội và dưa chua đã biến mất. Hộp sữa tôi m/ua đã được mở ra, uống mất khoảng một phần tư.
Trái cây cũng mất một quả táo.
Lòng tôi hơi nhẹ nhõm.
May mà còn biết đói.
Tôi nhón chân đến gần, định lấy tấm chăn mỏng trên sofa đắp cho cô ấy.
Vừa lại gần, mí mắt cô ấy khẽ động, bất ngờ tỉnh giấc, thấy tôi, bản năng co người lại, con mèo trong lòng gi/ật mình nhảy xuống.
"Anh... sao anh chưa đi?" Giọng cô ấy khản đặc, đầy vẻ mệt mỏi, trong ánh mắt ngoài uể oải còn có chút hoảng hốt khó nhận ra.
"Sợ em nghĩ quẩn nhảy từ tầng ba xuống."
Tôi cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng, ném chăn cho cô ấy, "Đắp vào đi, lạnh đấy."
Chương 17
Chương 15
Chương 15
Chương 7
Chương 15
Chương 20
Chương 12
Chương 19
Bình luận
Bình luận Facebook