Kết quả tìm ki/ếm hiện ra, lòng tôi chùng xuống.

Th/uốc chống lo âu, th/uốc hỗ trợ giấc ngủ, và cả... th/uốc điều trị trầm cảm.

Tôi lướt từng mục tìm ki/ếm, nào là "tâm trạng u uất kéo dài", "mất hứng thú", "căng thẳng lo âu", "rối lo/ạn giấc ngủ"... Mỗi chữ như chiếc kim nhỏ đ/âm vào thái dương khiến tôi nhói buốt.

Thì ra không đơn giản là "tâm trạng không tốt" hay "mệt mỏi".

Thì ra những lần cô ấy khóc không lý do, đi lại trong phòng khách lúc nửa đêm, cáu gắt vô cớ với tôi... không phải vì tính cách thay đổi hay "làm quá"?

Mà là vì cô ấy đã bị bệ/nh?

Tôi đã làm gì vậy? Cãi nhau rồi ly hôn khi vợ mình đang ốm?

Tôi từng cho rằng cô ấy vô lý, bày trò gây sự, rồi cãi vã, im lặng ghẻ lạnh. Đến khi cô ấy đề nghị ly hôn, tôi còn nghĩ đó là sự giải thoát?!

Tựa lưng vào ghế, ng/ực tôi nghẹn lại, khó thở.

Điều hòa văn phòng thổi ào ào, nhưng tôi chỉ cảm thấy nóng bừng từng cơn.

Thì ra lúc ly hôn cô ấy chẳng đòi hỏi gì, là vì sợ làm phiền tôi? Vì cảm thấy có lỗi?

Thì ra cô ấy một mình sống ở khu tồi tàn ấy, vác bao tải, uống đống th/uốc đầy tác dụng phụ...

Tôi đứng phắt dậy, khiến Tiểu Trương bên cạnh gi/ật nảy.

"Mặc ca? Sao thế?"

"Không sao. Ra hút điếu th/uốc."

Tôi bước vào lối thoát hiểm, châm th/uốc nhưng không hút, nhìn điếu th/uốc ch/áy dần rồi rụng tro.

Không được.

Không thể bỏ qua chuyện này.

Cô ấy nói không liên quan là hết trách nhiệm của tôi sao? Tôi phải làm gì đó.

Nhưng phải làm thế nào?

Xông thẳng đến nói "Này, anh biết em bị trầm cảm rồi, để anh chăm sóc"?

Chắc cô ấy sẽ ném thẳng lọ th/uốc vào mặt tôi mất.

Phải nghĩ cách, cách mà cô ấy không thể từ chối.

Chiều hôm đó, tôi về sớm, lại đến Kiến Thiết Tân Thôn.

Không lại gần, chỉ đứng đối diện tìm quán cà phê vắng khách, ngồi đợi.

Gần 7 giờ, thấy cô ấy bước ra.

Vẫn bộ đồ xám xịt, kéo túi vải bố to đùng, cúi đầu bước đến trạm xe buýt. Dáng lưng nhìn đã thấy mệt mỏi.

Đợi cô ấy lên xe, tôi mới đứng dậy tính tiền, lái xe theo sau từ xa.

Xe buýt lắc lư bảy tám trạm, dừng ở khu chung cư cũ. Cô ấy xuống xe, không về nhà mà rẽ vào bệ/nh viện cộng đồng.

Lòng tôi thắt lại, lén theo sau.

Cô ấy nhận th/uốc ở quầy khám bệ/nh, xách túi th/uốc to đùng rồi ngồi chờ trên ghế nhựa hành lang.

Cúi đầu, hai tay bẻ các ngón, trông cô đ/ộc vô cùng.

Tôi núp ở góc hành lang, lòng dạ bồn chồn.

Từ khi nào cô ấy phải tự mình xếp hàng lấy th/uốc ở nơi thế này? Ngày trước cảm sốt, lần nào chẳng là tôi dỗ dành ép cô ấy đến bệ/nh viện?

Chờ khoảng nửa tiếng, nghe gọi tên cô ấy. Cô ấy bước vào phòng khám.

Do dự một lát, tôi như bị m/a đưa lối tiến lại gần hơn.

Cánh cửa hé mở, để lộ khe hở.

Nghe bác sĩ hỏi: "...Dạo này thấy thế nào? Ngủ có khá hơn không? Th/uốc mới uống có thấy khó chịu không?"

Giọng cô ấy nhỏ nhẹ, ngập ngừng: "...Vẫn không ngủ được... đ/au đầu... buồn nôn, ăn không nổi..."

"Tâm trạng thì sao?"

"...Như cũ... chẳng có gì thú vị..." Giọng nói nghe ủ rũ.

Bác sĩ thở dài: "Không được tự ý ngưng th/uốc, phải uống đúng giờ. Một mình ở phải cẩn thận hơn. Có gì bất thường phải báo nghe..."

Những lời sau tôi không nghe rõ, tai ù đi.

Không ăn được, không ngủ được, chẳng có gì thú vị.

Mấy từ này quẩn quanh trong đầu tôi như câu thần chú, siết ch/ặt từng chút.

Lúc cô ấy bước ra, sắc mặt còn tái hơn lúc vào, tay xách thêm túi th/uốc mới.

Tôi lùi vào góc tối, nhìn cô ấy thẩn thơ bước khỏi bệ/nh viện, đứng bên đường đợi xe.

Gió thổi tung mái tóc, cô ấy đờ đẫn nhìn dòng xe cộ, đứng rất lâu.

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn xông tới, bất kể cô ấy có đồng ý hay không, tống thẳng cô ấy lên xe đưa về nhà.

Nhưng tôi không thể.

Nhìn cô ấy lên chuyến xe buýt khác rồi khuất vào dòng người, tôi đứng nguyên tại chỗ, móc th/uốc ra, phát hiện tay mình run run.

Chuyện này làm sao không liên quan được.

Liên quan lớn lắm.

Bệ/nh này không được kích động, phải từ từ mới được.

6

Tôi không về công ty, rẽ vô lăng thẳng hướng về nhà.

Chậu trầu bà èo uột vẫn đứng chỏng chơ trên ban công, như sắp tắt thở.

Tôi nhìn nó hồi lâu, cơn gi/ận trong lòng không biết trút vào đâu.

Bước tới, cầm ly đổ nước, tưới từng chút một.

Đất khô nứt nẻ háo hức hút nước, phát ra tiếng xèo xèo nhỏ.

Mẹ kiếp, không thể để nó ch*t thật được.

Tưới xong, tôi vật ra ghế sofa, căn phòng yên ắng đến rợn người.

Lời bác sĩ, khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vy, cùng câu "không ngủ được", "chẳng có gì thú vị" của cô ấy, cứ xoay vòng như đèn cù trước mắt tôi. Trước đây sao tôi không nhận ra? Vì bận công việc?

Hay đã nhận ra nhưng không để tâm? Chỉ đơn giản nghĩ cô ấy trở nên cáu kỉnh, khó chiều?

Ch*t ti/ệt. Tôi xoa mặt, lòng ngột ngạt.

Không thể hành động th/ô b/ạo.

Tình trạng cô ấy như vậy, không chịu được h/oảng s/ợ, cũng không chịu được áp lực.

Phải nghĩ cách nào đó cô ấy có thể chấp nhận được.

Hôm sau, tôi lại đến Kiến Thiết Tân Thôn.

Lần này không rình ở quán cà phê nữa, mà thẳng đến tiệm tạp hóa dưới nhà, m/ua ít hoa quả sữa tươi, và... một túi thức ăn cho mèo hạng sang.

Xách đồ lên, tôi hít sâu một hơi rồi lên lầu.

Đứng trước cánh cửa cũ kỹ, tôi do dự một chút rồi gõ cửa.

Bên trong im lặng. Tôi gõ thêm hai cái, mạnh hơn.

"Ai đấy?" Giọng cô ấy vọng qua cửa, đầy cảnh giác.

"Anh đây, Trần Mặc."

Bên trong im lặng rất lâu.

Lâu đến mức tôi tưởng cô ấy sẽ không mở.

Rồi nghe tiếng khóa xoay, cửa hé một khe.

Cô ấy ló ra nửa khuôn mặt, ánh mắt vẫn thiếu sức sống, đầy nghi hoặc.

"Có việc gì?" Cô ấy không có ý mời tôi vào.

Tôi giơ túi đồ lên: "Đi ngang qua, vào thăm. Tiện thể... m/ua đồ ăn cho mèo." Cái cớ tệ đến chính tôi cũng không tin.

Cô ấy nhìn túi đồ, rồi lại nhìn tôi, im lặng.

"Tay anh thế nào rồi?" Cô ấy đột nhiên hỏi.

Tôi gi/ật mình, giơ mu bàn tay lên: "Không sao, sắp khỏi rồi."

Lại một khoảng im lặng gượng gạo.

"Vậy... cảm ơn anh."

Danh sách chương

5 chương
24/09/2025 15:47
0
24/09/2025 15:47
0
22/10/2025 09:02
0
22/10/2025 09:01
0
22/10/2025 09:00
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu