Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Hà Du Nhiên nhìn Hoàng Hữu Trách g/ầy đi trước mặt, khó tin hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Hoàng Hữu Trách gương mặt tiều tụy: "Tôi thừa nhận, trước đây tôi để ý em vì nhan sắc. Nhưng sau khi cưới, tôi đã vô số lần cố gắng chứng minh bản thân để em yêu tôi. Cho đến khi nhận ra... chính tôi mới là người đã yêu em. Vì vậy tôi mới phạm sai lầm để chứng tỏ mình."
Tôi bình luận: 【Lời thật.】
Hà Du Nhiên bỗng cười.
Nụ cười mang theo sự buông bỏ.
"Hoàng Hữu Trách, tôi không còn h/ận anh nữa."
Cô chỉ tay về mảnh đất trước mặt: "Đây là vườn rau nhà tôi. Ngày ngày tôi bận rộn trồng trọt, lúc rảnh thì trò chuyện cùng các cụ trong làng. Tôi cảm thấy rất thoải mái."
"Em đi/ên rồi sao? Em đến đây vì cái tên Thịnh Hạ nào đó phải không? Tôi đã điều tra rồi, các em đâu có quen biết gì, sao còn dọn đến sống cạnh nhà bà nội cô ta?"
"Thịnh Hạ ư?" Hà Du Nhiên thản nhiên, "Tôi và cô ấy chưa từng gặp, nhưng giữa chúng tôi tựa như bạn bè. Với lại tôi thấy cô ấy tốt đẹp hơn anh nhiều."
Hoàng Hữu Trách như phát đi/ên.
Ném vội món qua trên tay xuống đất.
"Người đó ch*t đã mười năm rồi. Mười năm trước em mới bao nhiêu tuổi mà đòi làm bạn? Em vì một kẻ xa lạ chạy đến nhà chăm sóc bà nội họ. Còn tôi? Tôi là chồng em, em có từng đoái hoài đến tôi không?"
Thì ra tôi đã ch*t mười năm rồi.
Tôi bỗng cảm thấy khóe mắt ướt lệ.
Thì ra bà nội đã cô đơn suốt mười năm.
Mà Hà Du Nhiên chính là hạnh phúc lớn nhất linh h/ồn tôi gặp được trong mười năm lang thang này.
"Hoàng Hữu Trách, anh như vậy có đáng thương không? Khi kết hôn tôi đã nói rõ, tôi sẽ không yêu anh, có lẽ cả đời cũng không yêu. Lúc đó anh không chấp nhận sao?"
Hoàng Hữu Trách rời đi.
Rất lâu không quay lại.
15
Bà nội như có thêm một đứa cháu gái.
Nhưng bà đã già.
Một năm sau khi Hà Du Nhiên chuyển đến, bà qu/a đ/ời.
Hà Du Nhiên lo liệu tang lễ cho bà.
Trong đám tang, tôi gặp một người không ngờ tới.
Hoàng Hữu Trách đưa cho cô một túi hồ sơ.
Anh tham dự tang lễ, nhưng không đòi hỏi gì thêm.
Hôm đó trời mưa.
Dưới chiếc ô đen, ánh mắt anh đầy khẩn thiết: "Nếu tôi hỏi lại một lần nữa, chúng ta có thể quay lại không?"
Hà Du Nhiên lắc đầu: "Vĩnh biệt, Hoàng Hữu Trách."
Sau khi Hoàng Hữu Trách đi, Hà Du Nhiên mở túi hồ sơ.
Mắt tôi dán ch/ặt vào màn hình.
Trong túi hồ sơ là cả cuộc đời tôi.
Những tấm ảnh, những dòng lý lịch.
Trong tấm ảnh thẻ, tôi cười tươi để lộ cả hàm răng.
Hà Du Nhiên xem một lúc, mắt đỏ hoe.
Cô ngẩng đầu nhìn trời.
Tôi tưởng cô đang nhìn tôi.
"Bà nội ra đi không đ/au đớn, như chỉ chìm vào giấc ngủ."
"Nhà cậu ở đây cũng tốt lắm, tôi muốn ở lại."
Cô lắc lắc túi hồ sơ trên tay.
"Không nói được thì đừng nói nữa, đồ hay khóc cũng đừng khóc nữa."
Thì ra trong tư liệu còn ghi cả tật hay khóc của tôi.
Khi cô ngẩng đầu lên.
Là khoảnh sân nhà bà nội.
Cây hồng đã chín.
Lại trĩu quả ngọt ngào.
-Hết-
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 10
Chương 5
Chương 10
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook