“Con không bằng được dì Phương Ninh tí nào, con không xứng đáng làm mẹ của con.”

Mẹ tôi nhìn em trai với ánh mắt tan nát và choáng váng. Như thể không dám tin đứa con do chính tay bà nuôi dưỡng lại có thể nói ra lời đ/au lòng đến thế với vẻ mặt đầy á/c ý.

Tôi nổi gi/ận.

Xông tới t/át một cái thật mạnh vào mặt thằng em.

“Bốp!”

Sau tiếng vang ấy là giọng quát còn lớn hơn của tôi:

“Trần Tiện Đệ, đồ vô dụng như mày sao dám ăn nói thế với mẹ?”

Thằng em ôm mặt khóc thét lên.

“Mẹ ơi, chị đ/á/nh con.”

Mẹ mặt lạnh như tiền không thèm để ý.

Còn tôi giơ tay t/át thêm hai cái nữa vào mặt nó, gi/ận dữ m/ắng:

“Đánh chính cái đồ chó ăn cháo đ/á bát này! Quỳ xuống ngay, xin lỗi mẹ, bao giờ mẹ tha thứ mới được đứng lên!”

4

Khi bố tôi về.

Đúng lúc chứng kiến cảnh thằng em khóc lóc quỳ trước mặt tôi.

Mặt ông ta đen sầm ngay lập tức.

“Trần Minh, đứng dậy ngay! Con trai quỳ gối trước mặt con gái thành chuyện gì?”

Tôi không nhịn được đảo mắt lên trời.

“Đàn ông con trai gì mà dốt nát thế? Dưới đầu gối chỉ có ống chân, nào có vàng bạc gì đâu?”

Thằng em vừa lau nước mắt vừa nhìn xuống đầu gối mình.

“Không có vàng, bố nói dối! Bố còn bảo nếu dì Phương Ninh làm mẹ con thì mẹ sẽ không gi/ận cơ mà.”

Mặt bố tôi thoáng hiện vẻ không tự nhiên.

Ông ta hỏi mẹ:

“Tiểu Minh nói bậy gì với em rồi? Hôm trước dẫn nó đi ăn với Ninh Ninh, cô ấy chỉ nói đùa muốn làm mẹ nuôi thôi, đâu có ý gì khác.”

Mấy tiếng “Ninh Ninh” gọi nghe thật thân mật.

Mẹ tôi hiền lành, chắc chắn sẽ không tranh cãi với bố về chuyện này.

Nên tôi chẳng đợi bà mở miệng, chống nạnh chỉ thẳng vào mặt bố m/ắng:

“Cái đồ vô dụng! Trần Tiện Đệ thằng nhóc không có chính kiến, không phải do các người xúi giục thì sao nó dám đòi tiểu tam làm mẹ?”

“Ông già da nhăn mày chau này không chịu mặc đồ hở hang lấy lòng vợ, suốt ngày còn ra ngoại tình bậy bạ!”

“Tưởng mình là dưa chuột chín cây đắt khách lắm sao? Ly hôn mẹ tôi xem ai thèm nhận cái của n/ợ đã qua sử dụng như ông!”

Tôi buông một tràng lời như sú/ng liên thanh, khiến mặt bố tôi tái mét.

Ông ta quát lớn:

“Hạ Nhậm! Im miệng! Mẹ mày dạy mày ăn nói thế à?”

Tôi không chút nhún nhường, hét to hơn:

“Đồ yêu quái đực kêu cái gì? Mẹ tôi có dạy ngoại tình nuôi bồ như ông đâu? Ông làm gương x/ấu cho thằng em tôi học đòi, lớn lên thành trai lẳng không ai thèm rước!”

Thằng em khẽ thút thít:

“Chị ơi, em... em không tên Trần Tiện Đệ.”

Không ai thèm để ý đến nó.

Nó cúi đầu lau nước mắt.

Vẫn quỳ im không dám nhúc nhích.

5

Bố tôi cãi không lại, quay sang chĩa mũi dùi vào mẹ - kẻ dễ b/ắt n/ạt hơn.

“Hạ Thi Ân! Em nhìn con gái em dạy dỗ gì kì cục thế? Con gái sao có thể nói bậy như vậy?”

“Em có bất mãn gì cứ nói thẳng, cần gì phải mượn miệng trẻ con?”

Tôi tưởng mẹ lại sẽ xin lỗi giảng hòa như mọi khi, nào ngờ bà nói:

“Con gái sao không được nói tục? Nó ch/ửi đúng người đáng ch/ửi, không phải vô duyên vô cớ. Sau này tôi sẽ dạy nó không ch/ửi bậy là được.”

Bị xếp vào diện “người đáng ch/ửi”.

Bố tôi chỉ mặt mẹ, nói ba tiếng “tốt lắm” đầy phẫn nộ.

“Anh vất vả làm việc ở nước ngoài, hiếm hoi về nhà mà em dẫn con cái ra đây khủng bố tinh thần anh.”

Một câu “vất vả làm việc” nghe thật mỉa mai.

Mẹ tôi cười nhạt.

Bà lấy điện thoại định tìm lại ảnh bố tôi thân mật du lịch cùng Phương Ninh trên báo.

Nhưng chỉ lát sau, mọi tin tức về hai người đã bị xóa sạch khỏi mạng.

Xử lý truyền thông nhanh thật.

Nhìn động tác của mẹ, tôi đoán ngay ý bà.

Vội lấy điện thoại mình đã chụp màn hình sẵn, đ/ập vào mặt bố.

Mẹ chế giễu:

“Đây gọi là ‘vất vả làm việc’ à? Khi nào anh từ giám đốc chuyển sang làm hướng dẫn viên riêng cho ảnh hậu thế?”

Bố nhíu mày ngụy biện:

“Anh đã nói mối qu/an h/ệ với Phương Ninh hoàn toàn trong sáng. Em không nhìn xa trông rộng được à? Cô ấy càng nổi tiếng thì công ty ta càng có lợi!”

Lời lẽ trơ trẽn đến phát gh/ét.

Tôi cười lạnh:

“Đàn ông các ông mồm năm miệng mười thật đấy! Bịa chuyện lừa mẹ tôi dễ dàng lắm nhỉ? Mẹ tôi thẳng tính không quanh co như các ông, nhưng không có nghĩa là dễ bị lừa!”

Mặt bố tôi gi/ật giật, chỉ tay về phía tôi:

“Bao giờ em dạy dỗ xong con gái thì anh mới về!”

Ông ta gi/ận dữ đạp cửa bỏ đi.

Tôi không buông tha, chạy theo m/ắng:

“Ra khỏi cửa này thì đừng có quay lại! Không cho ông biết tay thì không biết ai mới là chủ nhà!”

6

Mẹ tôi ngồi trong phòng, nhìn theo bóng lưng bố không ngoảnh lại, thì thầm:

“Chúng mình từng rất yêu nhau. Từ khi nào anh ấy thay đổi thế nhỉ?”

Vẻ ngoài cứng rắn trước mặt bố giờ tan biến.

Bà trông thật đáng thương và bơ vơ.

Tôi gọi bảo mẫu bế thằng em đang khóc lịm đi ngủ.

Rồi ôm mẹ an ủi:

“Là phụ nữ chính chuyên, đừng khóc vì đàn ông bất trung như thế.”

Mẹ thở dài kể tôi nghe câu chuyện của hai người.

Họ là bạn cùng lớp cấp ba, yêu nhau từ năm mười tám tuổi.

Năm đó Phương Ninh mới mười tuổi, bắt gặp bố ôm mẹ liền xông đến đẩy mẹ ra, khóc lóc:

“Con khốn kia biến đi! Triệt ca là của em!”

Lúc ấy mẹ chỉ coi cô ta là trẻ con, không để bụng.

Danh sách chương

4 chương
24/09/2025 16:06
0
24/09/2025 16:06
0
22/10/2025 10:26
0
22/10/2025 10:23
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu