A Dao

Chương 1

22/10/2025 11:47

Tôi yêu chị dâu bị b/án qua đường dây buôn người.

Cô ấy như vầng trăng từ biển cả tới,

Vô tình rơi xuống hố bùn nhơ của nhà tôi.

Tôi là hạt bụi đất hèn mọn nhất nơi đây, mà dám mơ ước,

Nhất định phải đưa nàng trở về trời cao.

1

Hôm anh trai tôi ngã từ giàn giáo xuống, bầu trời âm u như sập xuống.

Dây an toàn buộc lỏng, thế là anh rơi thẳng từ tầng năm xuống.

Đôi chân đ/ập mạnh vào nền bê tông, xươ/ng cốt vỡ vụn.

Cũng đ/ập nát luôn gia đình vốn đã nghèo khó của chúng tôi.

Ông chủ thầu ngược lại ch/ửi anh tôi là đồ ng/u ngốc, xui xẻo, số tiền bồi thường chỉ vẻn vẹn một xấp mỏng.

Như đang bố thí cho kẻ ăn mày.

Với mẹ tôi, số tiền này không m/ua lại được người con trai lành lặn, cũng chẳng đổi được cô gái nào đồng ý lấy anh.

Bà mối nói mỏi cả miệng, chỉ nhận được câu: 'Đã liệt rồi, sau này sống sao nổi?'

Mẹ tôi ngày nào cũng trốn trong bếp khóc thầm.

Ngọn lửa trong bếp chập chờn, soi mái tóc bạc trắng của bà chỉ sau một đêm.

Rồi bà nghiến răng nhờ người từ ngoài núi 'đưa về' một cô gái.

Ánh mắt tôi đờ đẫn khi lần đầu nhìn thấy nàng.

Nàng chẳng giống bất kỳ ai trong làng chúng tôi.

Da trắng như sữa dê vắt mới, đôi mắt to đen láy tựa hồ nước mùa thu.

Mái tóc dài rối bời mà đen óng ả.

Nàng co rúm trong góc tường, như chú thỏ non h/oảng s/ợ.

Khản cổ gào xin được về nhà, khóc không ngừng, khóc đến nỗi giọng tắt thở.

'Thả cháu về đi, xin các bác!'

'Cháu bị lừa chứ không tự nguyện đâu!'

Tôi lập tức kéo tay mẹ, muốn bà thả nàng đi.

Nhưng mẹ gi/ật phắt tay tôi ra.

'Con bé, hãy chấp nhận số phận đi.

Bác tiêu hết gia sản mới 'mời' được cháu về, từ nay cứ yên phận ở đây, nhà bác sẽ không bạc đãi đâu.'

Nàng quỵ xuống chân mẹ tôi, nài nỉ thảm thiết.

'Xin cho cháu về, cháu sẽ trả tiền! Bao nhiêu cũng được!'

Nhưng mẹ chỉ thở dài, không đáp lại.

Quay vào buồng trong khóc nức nở.

'Biết làm sao được! Hạo nó phế rồi, chẳng ai thèm lấy nó, không lẽ để nó tuyệt tự...'

Khóc xong, mẹ vẫn dọn cơm canh tử tế mời nàng, nấu cả món thịt muối trứng gà - thứ chỉ có trong ngày lễ.

Nhưng đĩa thức ăn vừa dọn đã bị nàng hất đổ, bát sứ rơi loảng xoảng.

Mẹ đành lấy sợi dây thừng đưa tôi, ánh mắt ngập tràn bất lực.

Tôi lén vứt sợi dây xuống con suối sau nhà.

Trăn trở mãi rồi cũng bước vào phòng nàng.

'Xin... xin lỗi, nhưng em phải ăn chứ, g/ầy yếu thì sao được?'

'Đừng lại gần! Đừng đụng vào tôi!'

'Đồ s/úc si/nh! Tao thà ch*t đói cũng không lấy mày!'

'Cút! Cút ngay!'

Mảnh bát văng ngang mặt tôi.

Đôi mắt nàng đỏ ngầu, nhìn tôi như nhìn thứ gì gh/ê t/ởm nhất...

Lồng ng/ực dâng lên nỗi nghẹn ứ, tôi chuồn thẳng ra ngoài.

Chạy vòng quanh bờ ruộng.

Mồ hôi ướt đẫm người mà nỗi tức vẫn không ng/uôi...

2

Nhân trời chưa tối, tôi tìm đến nhà Ngưu đầu làng.

Vợ anh ta - chị Phương - cũng là người bị 'đưa về' từ ngoài núi.

Đã bốn năm năm rồi, giờ chị đã quen sống ở làng chúng tôi.

Tôi nhờ chị khuyên giải, cùng là phụ nữ xa xứ, may ra nàng ấy bớt cảnh giác.

Dù sao cũng không thể để nàng nhịn đói.

Chị Phương bế đứa con thứ đang bú, tay dắt đứa lớn chảy nước mũi.

Không biết hai người trong phòng nói gì, chỉ nghe tiếng thì thào dần hóa thành khóc nức nở.

Khi chị Phương đi rồi, nàng bắt đầu chịu ăn cơm.

Tôi đứng nép cửa nhìn nàng vừa khóc vừa ăn vội.

Nước mắt nước mũi rơi vào bát, dính cả lên tóc, thật đáng thương.

Không đành lòng, tôi lại khuyên mẹ.

'Mẹ ơi, mình không thể làm chuyện bất nhẫn thế, trả cô ấy về đi.'

'A D/ao! Giờ con đứng trước mặt mẹ bằng đôi chân lành lặn, nói mới dễ!'

'Vào buồng xem anh con... đi tiểu tiện còn không xuống giường nổi!'

'Chẳng ai thèm lấy nó, mẹ biết làm sao? Mẹ ch*t rồi, anh con sống sao?!'

Mái đầu bạc của bà dựa vào vai tôi, nắm đ/ấm đ/ập lồng ng/ực tôi như mưa.

Chẳng mạnh nhưng đ/au nhói tận tim.

'Mẹ, con sẽ chăm anh, mình không thể hại người ta, cô ấy vô tội mà.'

'Bốp!'

Lần này là cái t/át thẳng vào mặt, rát bỏng.

'A D/ao! Con đừng có nói nhảm!

Con có tư cách gì thay anh quyết định?!

Sau này con cũng phải lấy vợ đẻ con, con tưởng chăm được nó cả đời sao?'

'Nhà có thằng anh tàn phế đeo bám, gái nào dám lấy con?!'

'Con muốn nhà họ Trần ta tuyệt tự ư?! Hu hu...'

Bà khóc lăn ra chân tôi, dựng mãi không dậy.

Phải... tôi có quyền gì thay anh?

Anh tôi hơn tôi 11 tuổi, từ lâu đã ra thị trấn làm thuê xây nhà.

Bố mất sớm, ngay cả tôi cũng do anh nuôi lớn.

Nhưng tôi vẫn không nỡ nhìn cô gái kia trở thành bản sao của chị Phương.

Năm đầu chị về, Ngưu vài ngày lại đ/á/nh chị đến mức thất thanh.

Trên mặt dưới thân không mảnh da lành.

Đến khi sinh con, ánh mắt chị vụt tắt lịm.

Dân làng bảo con cái là sợi dây trói buộc người mẹ tốt nhất.

Nhưng tôi biết rõ trái tim chị đã ch*t tự lúc nào.

Xoa má nóng bừng, tôi đ/á/nh liều bước đến cửa phòng anh.

Chưa kịp gõ đã nghe ti/ếng r/ên rỉ đ/au đớn bên trong.

Như con thú rừng mắc bẫy, thứ âm thanh tuyệt vọng n/ão nề.

Để có tiền 'm/ua' vợ, anh tôi chẳng dám m/ua lấy viên th/uốc giảm đ/au...

Danh sách chương

3 chương
22/10/2025 11:50
0
22/10/2025 11:48
0
22/10/2025 11:47
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu