Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Thiếu gia nhà họ Tạ mắc chứng mất ngủ, vì thế từ nhỏ tôi đã được đưa đến bên cạnh cậu ấy.
Làm chiếc gối ôm bằng xươ/ng bằng thịt cho cậu.
Cậu ta yêu hết người tình nhỏ này đến người tình nhỏ khác.
Nhưng dù có chơi bời phóng túng đến đâu, đêm đến vẫn đuổi hết những cô gái ấy đi.
Thói quen ôm lấy tôi chìm vào giấc ngủ.
Thời gian chúng tôi bên nhau quá lâu, lâu đến mức cậu ta tưởng rằng tôi sẽ không bao giờ rời xa.
Cho đến khi hợp đồng mười năm giữa tôi và nhà họ Tạ hết hạn.
Cậu ta hoàn toàn sa lưới tình một cô gái, vì cô ta liều mạng đua xe giữa đêm, ba ngày không ngủ.
Phu nhân họ Tạ lạnh lùng đẩy hợp đồng gia hạn về phía tôi, chắc mẩm tôi sẽ tiếp tục ký.
Hôm đó, tôi trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng mới nhẹ giọng nói:
"Thôi, dừng lại ở đây nhé."
1
Đêm khuya, khi tôi đến phòng suite khách sạn, người tình nhỏ của Tạ Minh Yến vẫn chưa đi.
Bộ đồ giường đã được thay mới hoàn toàn, chỉ là không khí vẫn lưu lại chút mùi ám muội.
Báo hiệu màn kịch kịch tính vừa diễn ra trong phòng.
Cô gái má đỏ ửng, giọng đầy vẻ đỏng đảnh: "Thật sự không giữ em ngủ lại một đêm sao?"
Vừa nói cô ta đã thấy tôi bước vào.
Cô nhíu mày: "Xin lỗi, chúng tôi không cần cô lao công đâu ạ."
Tạ Minh Yến bật cười ngắn ngủi, nhắc nhở: "Lao công gì chứ, đây là người của tôi."
Cô gái ngây người một giây, lập tức không tin nổi: "Anh có mỗi em mà chưa đủ, còn đ/á thúng đụng nia thế này?"
Tạ Minh Yến dựa vào đầu giường, ánh mắt vẫn còn vương chút tình dục chưa tan, liếc nhìn tôi.
Cậu nhướn mày, giọng nửa đùa nửa thật: "Ngủ với cái gối ôm nhỏ của tôi, có vấn đề gì sao?"
Nói rồi, cậu ta rút đại hai tờ séc, cầm bút viết ng/uệch ngoạc vài nét rồi đưa cho cô gái:
"Được rồi, em có thể đi rồi."
Tôi đứng cách đó không xa, lặng lẽ chờ cô gái như bao người tình trước kia, cầm tiền rồi rời đi.
Nhưng không ngờ cô ta phẩy tay đẩy tờ séc trở lại, ngẩng cao đầu khịt mũi:
"Em không thèm đồng tiền bẩn của anh đâu."
"Vừa rồi em cũng rất hài lòng, đôi bên cùng có lợi thôi~"
Nói xong, cô ta quay lưng bước khỏi phòng suite không chút luyến tiếc.
Tạ Minh Yến dùng ngón tay miết nhẹ tờ séc, trong mắt thoáng hiện chút kinh ngạc hiếm thấy.
Chẳng mấy chốc, thần sắc cậu đã trở lại bình thường, thuần thục kéo tôi vào lòng.
Một tay vòng qua eo tôi, đầu ch/ôn vào hõm cổ.
Mùi hương trong không khí vẫn quẩn quanh đầu mũi tôi, không cách nào xua tan.
Tôi cúi đầu, liền thấy trên cổ áo sau lưng Tạ Minh Yến có một vệt son môi chói mắt.
Lấp lánh như đang tuyên bố chủ quyền.
Cậu phát hiện ra thần sắc khác thường của tôi, giọng khàn khàn hỏi:
"Ừm? Có chuyện gì à?"
Tôi chỉ vào chỗ đó, mặt không biểu cảm: "Trên áo có vết son."
Tạ Minh Yến đêm nay dường như rất vui, kiên nhẫn nói: "Nếu em ngại, anh đi thay cái khác nhé?"
Tôi mím môi không nói.
Thấy vậy, cậu suy nghĩ hai giây: "Vậy chúng ta đổi chỗ ngủ."
"Tối nay đến nhà em, được không?"
Tôi hơi sửng sốt, không hiểu sao cậu đột nhiên hứng thú muốn đến nhà tôi.
Nhưng chúng tôi đã chung giường suốt mười năm, việc mời cậu về nhà dường như cũng không có gì lạ.
Thế là tôi gật đầu.
Về đến nhà.
Tạ Minh Yến thay bộ đồ ngủ nam tôi chuẩn bị sẵn, sau đó thẳng đến chiếc giường của tôi nằm xuống.
Do chênh lệch về thể hình, cậu có thể dễ dàng vòng tay ôm lấy tôi.
Khi ngủ, cậu đặc biệt thích ôm mặt đối mặt, một tay siết ch/ặt eo tôi, tay kia vòng qua xươ/ng sống.
Ôm trọn cả người tôi vào lòng.
Như thể thật sự coi tôi là chiếc gối ôm vậy.
Bởi tôi luôn có nguyên tắc khi ngủ, ga giường và vỏ chăn đều phải là tông màu nhạt, đệm cũng phải mềm.
Ngay cả gối cũng phải bông xốp, thơm mùi giặt giũ.
Bên cạnh còn bày biện đủ loại thú bông tôi yêu thích, giường không cần quá lớn nhưng phải cho tôi cảm giác an toàn.
Còn lúc này, Tạ Minh Yến mặc bộ đồ ngủ đen sẫm, chen chúc trên chiếc giường nhỏ màu hồng nhạt của tôi.
Trông có chút không ăn nhập.
Cậu cúi đầu, mũi có thể chạm vào đỉnh đầu tôi.
Tôi bị cậu ôm một lúc, liền nghe thấy câu hỏi đầy nghi hoặc:
"Quý Niệm Yểu, sao giường em thơm thế?"
Tôi đã hơi buồn ngủ, trả lời lơ mơ: "Toàn là đồ mới giặt thôi."
Thế nhưng Tạ Minh Yến không vì thế mà buông tha.
Cậu dường như chẳng buồn ngủ chút nào, ngửi ngửi hít hít khắp nơi, cuối cùng mũi chạm vào cổ tôi - nơi nh.ạy cả.m.
Giọng khàn khàn cười: "Hóa ra chỗ này thơm nhất."
Hơi thở nóng hổi phả lên da, khiến những vết ớn lạnh li ti nổi lên.
Trái tim tôi đ/ập thình thịch, ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng môi lại lỡ chạm vào cằm cậu.
Hành động này khiến cả hai đều đơ người.
Tôi lo lắng không biết nói gì, thậm chí sợ cậu nghe thấy tiếng tim đ/ập nên lặng lẽ dịch ra xa chút.
Ngay lập tức bị cậu kéo mạnh trở lại, Tạ Minh Yến thản nhiên:
"Trốn cái gì?"
Bàn tay lớn của cậu xoa lên vai g/ầy guộc của tôi:
"Yên tâm, tôi không hứng thú với body mỏng tang như em đâu."
2
Tôi luôn biết rõ, Tạ Minh Yến không ưa tôi.
Thậm chí có thể nói là chán gh/ét.
Từ năm 13 đến 23 tuổi, tôi đã đồng hành cùng cậu gần trọn mười năm.
Năm 13 tuổi, cậu bị đối thủ cạnh tranh b/ắt c/óc, không rõ đã trải qua những gì.
Chỉ biết khi được giải c/ứu, tinh thần đã bị tổn thương, khó ngủ.
Bác sĩ nói tốt nhất nên tìm một người bạn đồng hành để an ủi cậu.
Thế là tôi nhận được thông báo tuyển dụng của nhà họ Tạ.
Người đến phỏng vấn rất đông, nhiều phụ huynh dẫn theo con cái xếp hàng dài.
Tôi nhận số thứ tự, mặc bộ quần áo cũ kỹ, co ro một mình trong đám đông, lặng lẽ chờ đợi.
Chỉ là hôm qua làm việc quá nhiều, tôi kiệt sức, đợi mãi rồi ngồi thụp xuống góc tường ngủ thiếp đi.
Lúc đó, Tạ Minh Yến 13 tuổi cũng được mọi người vây quanh bước ra, mặt xị xuống, liếc nhìn đám đông.
Rồi ánh mắt dừng lại ở tôi - kẻ đang ngủ.
Cậu đầy bực dọc, tùy ý chỉ tay: "Chọn cô ta đi."
Từ đó, tôi làm gối ôm bằng xươ/ng bằng thịt cho cậu mười năm trời.
Thế nhưng khi tôi lớn lên, đường nét cũng dần rõ ràng.
Phu nhân họ Tạ ngày càng nhíu ch/ặt mày.
Bà nhiều lần ám chỉ tôi đừng có ý định không đúng đắn.
Thế là tôi âm thầm ch/ôn giấu tình cảm đơn phương, không để ai phát hiện.
Lớn lên, tôi chứng kiến cậu yêu hết người tình này đến người tình khác.
Mỗi lần cậu chưa thỏa mãn, tôi lại gõ cửa, nói như đọc quy trình:"
Chương 5
Chương 20
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook