Ngày chồng bạo hành ra tù, hắn dọa sẽ gi*t tôi.
Tôi chạy trốn trượt chân ngã dốc, mở mắt thấy hai chú mèo trắng ngậm cỏ đang nhìn chằm chằm.
"Đại Bạch nhìn kìa! Là con người! Nghe nói người c/ứu mèo giỏi hơn cỏ c/ứu mèo nhiều lắm!"
"Nhưng làm sao ta nhờ được cô ấy?"
Nghe vậy, tôi bất giác lên tiếng: "Các em muốn c/ứu ai?"
Lời vừa dứt, tôi và hai chú mèo trắng đều đơ người.
1
Kinh ngạc! Ngoài kinh ngạc vẫn là kinh ngạc!
Tôi mất nhiều thời gian tự trấn an mới chấp nhận sự thật rằng mình có thể hiểu tiếng của hai chú mèo trắng trước mặt.
Đêm đã khuya, trời lạnh c/ắt da.
Tôi đeo ba lô đi theo hai chú mèo, chúng là anh em cùng mẹ.
Anh cả tên Đại Bạch, trầm tĩnh hơn. Em thứ tên Nhị Bạch, tính tình ngây thơ.
Người tôi cần c/ứu là em út Tam Bạch.
Đại Bạch dẫn đường phía trước, Nhị Bạch nhảy nhót bên chân tôi:
"Người ơi, chỗ này có tảng đ/á to, mèo không dời nổi, cô cẩn thận!"
"Người ơi, đi lối này! Mèo đã dẫm cỏ phẳng cho cô dễ bước!"
"Ừ ừ, được rồi." Đêm tối đen như mực, tầm nhìn gần như bằng không.
Điện thoại tôi bị hỏng, không thể soi đường, đành dò dẫm theo chỉ dẫn của Nhị Bạch.
Có lẽ vì tôi đi quá chậm, hai chú mèo cứ vài phút lại ngoái đầu xem tôi có theo kịp không.
Đi mãi mới tới nơi có bóng trắng nằm đó.
Vừa thấy bóng dáng ấy, hai chú mèo vội vàng lao tới:
"Người ơi! Mau lại xem! Tam Bạch còn c/ứu được không?"
"Tam Bạch tội nghiệp lắm, mấy ngày rồi chẳng ăn uống gì..."
Tôi tới gần nhìn, phát hiện xung quanh chú mèo này có nhiều chất nôn.
Là bác sĩ thú y, tôi x/á/c định ngay nó mắc bệ/nh giảm bạch cầu ở mèo.
Nhìn hai chiếc đầu mèo lo lắng hai bên, tôi vỗ nhẹ: "Hiện tay tôi không có th/uốc, điện thoại hỏng nên chưa thể c/ứu chữa ngay."
Hai chú mèo lập tức cụp tai xuống.
Tôi từng nuôi một chú mèo mướp, nhưng nửa năm trước nó đã bỏ đi. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của chúng, tôi không đành lòng, liền mở ba lô sau lưng:
"Thế này nhé, nếu tin tưởng, các em hãy theo tôi. Tôi sẽ đưa Tam Bạch tới bệ/nh viện thú y ngay."
Tôi bọc Tam Bạch vào ba lô, thận trọng trở về thành phố.
Người chồng cũ vừa ra tù đã đi/ên cuồ/ng tìm cách trả th/ù tôi. Tôi trốn tránh mãi, không ngờ gần đây lại bị hắn phát hiện. Lần này ra ngoài phải cực kỳ cẩn thận.
Nếu không phải hôm nay phát hiện bị theo dõi, có lẽ tôi đã gặp nạn rồi.
"Cô đang sợ hãi à?" Đại Bạch nghiêng đầu nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe.
Dễ thương quá! Tôi ôm ng/ực cảm thấy tim mình tan chảy.
Đại Bạch hiểu nhầm điều gì đó, lập tức vả Nhị Bạch một cái: "Cô đừng sợ, cô c/ứu mèo, mèo sẽ bảo vệ cô."
Hai chú mèo chạy ra phía trước, chia hai bên dọn đường.
Quả thật... oai phong lắm...
2
Dưới sự hộ tống của Đại Bạch và Nhị Bạch, tôi đưa Tam Bạch tới bệ/nh viện.
Sau đó sửa điện thoại, báo cảnh sát.
Hiện cảnh sát chưa phát hiện tung tích chồng cũ. Bà ngoại có để lại cho tôi căn nhà ở quê.
Vì quá sợ hãi, tôi dọn về làng, mở phòng khám thú y nhỏ.
Tình trạng Tam Bạch cần người chăm sóc, nên tôi tạm thời nhận nuôi cả ba anh em mèo trắng.
Dân làng ít khi cần phòng khám thú y, cửa hàng tôi vắng tanh.
Thường ngồi cả ngày không có khách.
Đến khi Tam Bạch dần hồi phục, có vẻ chúng đi chơi đã giúp tôi quảng cáo, công việc bắt đầu khởi sắc.
Chỉ có điều khởi sắc theo cách kỳ lạ.
Vì toàn là chó mèo tự tìm đến.
Hôm đó, tôi đang gục mặt xuống bàn mê mẩn với mèo, một chú chó vàng ngậm quả cam lắc lư chạy vào.
Nó đặt cam xuống đất, dùng mõm đẩy về phía tôi rồi ngồi xổm cạnh tủ th/uốc: "Bác sĩ Lâm, ông tôi bảo đ/au đầu, cô xem kê đơn th/uốc gì?"
"Vèo" một tiếng, một chú chó lao vào.
Đó là chó săn thỏ của một thanh niên, ngậm túi hạt dưa: "Bác sĩ Lâm, bố tôi chân không được linh hoạt, chạy quá chậm, đuổi không kịp tôi. Cô xem có cách nào chữa không?"
"Còn tôi nữa!" Một chó chăn cừu ngậm củ khoai sống chạy vào: "Mẹ tôi dạo này như bị tà ám, tự nhiên co gi/ật không kiểm soát. Tôi tìm mấy loại th/uốc bà đều không chịu uống. Bác sĩ Lâm mau đi xem giúp!"
...
Trời ơi, tôi bó tay, phòng khám này không phải cho thú cưng sao?
Tôi cam chịu lấy lọ mực đỏ đặt xuống đất.
Ghi vài dòng vào sổ: "Nào Đại Hoàng, đây là hóa đơn của em: khám cho ông, trả một quả cam, có đúng không?"
"Chuẩn!" Đại Hoàng sủa hai tiếng, giơ chân chấm mực rồi đóng dấu chân vào sổ.
Nhị Bạch thấy Đại Hoàng đóng dấu xong liền nhảy xuống bàn lăn quả cam vào thùng chứa.
Tôi ngẩng đầu nhìn Đại Hắc - chú chó săn thỏ đang nhìn tôi chằm chằm, bỗng nghẹn lời.
"Trường hợp này..." Tôi gãi đầu bằng bút: "Khá khó xử, chủ nhân em không có vấn đề gì, chỉ là không đuổi kịp em thôi."
Đôi mắt sáng rực của Đại Hắc vụt tối lại. Tôi không đành lòng, khẽ ho: "Dĩ nhiên không phải không có cách, em có thể bảo chủ tăng cường tập thể dục. Tôi sẽ viết giấy giúp em."
Tôi nhớ trước đây có trường hợp chủ bị chó săn thỏ 'vắt kiệt sức'...
Mắt Đại Hắc lại sáng rực.
Đóng dấu xong, tôi nhận túi hạt dưa. Đại Hắc ngậm mảnh giấy "Tập thể dục chăm chỉ" rồi vèo một cái biến mất.
Mặt tôi gi/ật giật: Xin lỗi nhé chủ nhân của Đại Hắc, tôi không nỡ làm nó thất vọng.
Nhị Bạch ngậm túi hạt dưa ném vào thùng chứa. Tôi quay sang chó chăn cừu Lục Nguyệt: "Tình trạng mẹ em, cô chưa rõ lắm."
"Thế này nhé, em đóng dấu trước, rồi ra đầu ngõ đợi. Khi cô xử lý xong việc của Đại Hoàng sẽ tới gặp em, được chứ?"
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Chương 10
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook