Tôi bực bội quay đầu lại, thấy gương mặt anh ta ửng hồng, ngượng ngùng ho hai tiếng.
"Hạ tiểu thư, tôi chưa từng ôm con gái bao giờ."
Thật là màu mè.
Không ôm thì thôi, đợi ngã đi.
Tôi không thèm để ý, vung roj ngựa lên, tiếng vó ngựa vang lên đanh gọn khi con vật phi nước đại. Cố Thiêm Trình lúc này hết làm bộ, vội nắm ch/ặt vạt áo bên hông tôi, ngập ngừng nói: "Hạ tiểu thư, cô cưỡi ngựa trông thật phóng khoáng."
Nhắc đến chuyện này, tôi chợt nhớ cuộc trò chuyện dang dở lúc nãy, thản nhiên hỏi: "Lúc nãy nói tới đâu rồi nhỉ?"
"À, cô bảo chúng ta không hợp nhau, định hủy hôn ước phải không?"
Ai ngờ người sau lưng cứng đờ người, vội vàng phủ nhận: "Không... không phải vậy."
"Lúc nãy tôi định nói là chúng ta còn chưa hiểu nhau lắm, nên dành thời gian tìm hiểu thêm."
Nói dối, rõ ràng anh ta đề cập chuyện hủy hôn, hai tai tôi nghe rành rành. Nhưng nghe nói thành ba lão hay để ý thể diện, tự tôn cao nên tôi chẳng thèm vạch trần.
Bùi Thư Vận bảo theo ý ba mẹ ruột, hai ngày nữa phải khẩn trương rời đi, không cần thu xếp hành lý vì họ Bùi sẽ lo hết. Nhưng tôi không đồng ý.
Nửa tháng nữa lại tới đợt chuyển đồng cỏ, bà nội già rồi không thể một mình dắt theo đàn gia súc, tôi phải giúp bà.
Vùng hạ điền tín hiệu yếu lắm, phải giơ điện thoại lên cao mới bắt được sóng. Bùi Thư Vận gọi cho ba mẹ nói chuyện một lúc, họ đồng ý cho tôi ở thêm nửa tháng.
Còn Cố Thiêm Trình, dù sao cũng đang nghỉ hè nên đương nhiên ở lại luôn.
Tôi ra ngoài múc nước suối, khi quay về chưa kịp bước vào lều gỗ đã nghe thấy tiếng cãi vã.
Mà cãi nhau kịch liệt nữa chứ.
4
Trên bàn đặt món đồ mà dì Tư nhờ người gửi tới.
Màu xanh lục, hình cầu, xung quanh chi chít gai nhỏ.
Cố Thiêm Trình nhìn thấy liền cảm thán: "Không ngờ trong nước cũng trồng được sầu riêng mini thế này."
"Đây mà là sầu riêng à?"
Bùi Thư Vận bất bình, quả quyết: "Rõ ràng là mít non chưa lớn."
Cố Thiêm Trình không chịu thua: "Hồi đi du lịch Đông Nam Á tôi thấy rồi, đúng là sầu riêng mini."
Hai người ai nấy giữ ý kiến, đều tin mình đúng.
Thấy tôi về, họ đồng loạt quay sang hỏi:
"Đây là sầu riêng hay mít?"
Tôi nhìn chằm chằm vật thể trên bàn, lòng dâng trào cảm xúc phức tạp, thở dài: "Có khả năng nào đây chính là hạt dẻ không?"
Hai người sững sờ, rồi bật cười.
Cố Thiêm Trình mím môi: "Hạ tiểu thư, đừng đùa chứ, tôi từng thấy hạt dẻ rồi."
Bùi Thư Vận cũng nói: "Chị ơi, em ăn hạt dẻ nhiều lần rồi."
"Hạt dẻ màu nâu, hoàn toàn khác cái này, không thể nào là hạt dẻ được."
Giọng cô ta đầy tự tin.
Ban đầu, tôi còn lo Bùi Thư Vận là loại tiểu thư đạo đức giả như trong tiểu thuyết, hay âm thầm chơi xỏ người khác.
Giờ thì yên tâm rồi, với dung lượng n/ão bộ này, khó lòng mà mưu mẹo phức tạp được.
"Đây là hạt dẻ còn vỏ, phần màu xanh chính là lớp áo ngoài của nó."
Nói rồi, dưới ánh mắt nghi ngờ, tôi dùng tay không bóc vỏ cho họ xem.
Hai người đờ đẫn nhìn hạt dẻ trong tay tôi, đồng tử giãn nở vì sốc.
Bùi Thư Vận thậm chí còn lấy hạt bỏ vào miệng, cắn mạnh một phát, nếm được vị hạt dẻ thì mắt càng tròn xoe.
"Chị ơi, chị giỏi quá, ngay cả cái này cũng biết."
Ánh mắt cô ta sáng rực, đầy vẻ ngưỡng m/ộ khó hiểu.
Tôi ngại nói thẳng rằng ở chỗ chúng tôi, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra hạt dẻ.
Bà nội bảo khách phương xa tới chơi nên đãi họ món cừu quay nguyên con.
Cố Thiêm Trình xung phong phụ giúp, tôi gật đầu sai anh ta đi bắt cừu.
Lục đục trong chuồng hơn chục phút, anh ta bước ra người đầy bùn đất, ngơ ngác nhìn tôi: "Hạ tiểu thư, tôi không bắt được..."
Đã đoán trước điều này, tôi nhổ bãi cỏ đang ngậm, đứng dậy ôm phắt một chú cừu non khoảng mười ký ra khỏi chuồng.
Cố Thiêm Trình có lẽ muốn c/ứu vãn thể diện, lại đề nghị giúp xiên thịt đặt lên vỉ nướng.
Tôi gật đầu, bảo anh ta giữ ch/ặt con cừu.
Vung d/ao ch/ém mạnh, x/ẻ đôi con vật, m/áu cừu b/ắn tung tóe.
Vậy mà anh ta không biết tránh, đứng ch/ôn chân tại chỗ để m/áu b/ắn đầy mặt, tay run lẩy bẩy.
"Thôi, anh đừng phụ nữa, một mình tôi làm được."
Anh ta thở phào như thoát án tử, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hạ tiểu thư, cô thật lợi hại, gi*t cừu cũng dám nữa."
"Tôi không chỉ gi*t cừu, mà còn gi*t được cả bò. Nhưng bò đắt hơn nên không đãi các anh đâu."
Hai tiếng sau, thịt cừu chín vàng ươm, lớp da giòn rụm, thịt bên trong săn chắc thơm lừng, hương vị lan xa cả dặm.
Đồng cỏ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, đêm xuống se lạnh. Tôi bảo Cố Thiêm Trình và Bùi Thư Vận ngồi sưởi bên đống lửa, dùng d/ao nhỏ x/ẻ hai cái đùi cừu chia cho mỗi người một chiếc.
Cố Thiêm Trình ban đầu còn từ chối: "Hạ tiểu thư, thực ra tôi ít ăn thịt cừu, mùi hôi nặng lắm..."
Anh ta cắn thử một miếng nhỏ, lập tức im bặt, cúi đầu gặm sạch đùi cừu rồi lại đón miếng sườn tôi x/ẻ.
Bùi Thư Vận còn lạ hơn, vừa nhồm nhoàm nhai thịt vừa lí nhí hỏi: "Chị ơi, em chưa từng ăn thịt cừu nào ngon thế này. Chị nướng kiểu gì vậy? Hoàn toàn không hôi chút nào."
"Cừu vùng này là giống cừu đuôi to, ăn cỏ đồng nội, uống nước suối đầu ng/uồn nên vốn đã ít mùi hôi."
"Kỹ thuật nướng của tôi cũng thuộc hàng nhất nhì vùng chăn thả này, các anh gặp hữu phúc đấy."
Không biết có phải ảo giác không, sau lời đó ánh mắt hai người càng thêm ngưỡng m/ộ.
Bà nội ngồi cùng chúng tôi. Bà không biết nói tiếng Hán, dùng tiếng Kazakh thì thầm với tôi: "Cậu trai kia cứ lén nhìn cháu hoài."
Tôi ngoảnh lại, Cố Thiêm Trình vội vã đảo mắt nhìn chỗ khác, má ửng hồng.
"Đồ nhóc, xem ra vị hôn phu của cháu thích cháu lắm đấy."
"Bà đừng nói tào lao." Tôi khẽ chỉ Bùi Thư Vận: "Hai người họ đã sống với danh nghĩa hôn ước suốt mười mấy năm, nhìn là biết đôi lứa. Kẻ nửa đường xuất hiện như cháu vốn đã bị gh/ét rồi, không thể đi phá đám người ta được."
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Chương 10
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook