“Cái gì?” Ôn Nê trợn mắt, “Con dâu tương lai của bà?”

Phó Cảnh Diễn nắm tay tôi bước lại gần: “Mẹ, đây là Đàm Đàm mà con thường nhắc đến.”

“Đàm Đàm, đây là mẹ con.”

Kiều Tố Đường mỉm cười: “Đàm Đàm, mẹ thường nghe Cảnh Diễn nhắc đến cháu, khen năng lực làm việc xuất sắc lắm.”

Hả?

Phó Cảnh Diễn thường xuyên nhắc đến tôi trước mặt mẹ?

Ôn Nê đỏ mắt tức gi/ận, tiếp tục hỏi Kiều Tố Đường: “Dì Kiều, dì vừa nói ai là con dâu tương lai của dì?”

“Tất nhiên là Đàm Đàm rồi.”

Kiều Tố Đường nói xong, lấy ra một chiếc vòng ngọc bích hoàng đế đeo vào tay tôi.

“Đàm Đàm, đây là quà gặp mặt bà dành cho cháu.”

“Cái này...” Tôi đứng ch/ôn chân.

Phó Cảnh Diễn cũng ngơ ngác: “Mẹ, mẹ nóng vội quá.”

Sau đó, hạ giọng nói với tôi: “Anh cũng không ngờ mẹ lại đến hôm nay, em cứ đeo vòng đi, lát nữa anh sẽ giải thích.”

“Vâng.” Tôi để Kiều Tố Đường đeo chiếc vòng ngọc bích vào tay.

Ôn Nê suýt khóc.

Cô ta bất mãn nói với Phó Cảnh Diễn: “Cảnh Diễn, anh bị bùa mê à? Tối qua Giang Đàm vào phòng VIP với lão già kia!”

Phó Cảnh Diễn lạnh giọng: “Mắt em m/ù à? Anh là lão già?”

“Cái gì... Hóa ra là anh...” Ôn Nê loạng choạng suýt ngã. Kiều Tố Đường quở trách: “Ôn Nê, lúc đầu Cảnh Diễn từ chối kết thông gia với nhà họ Ôn, ta còn chưa hiểu vì sao.”

“Giờ thì ta đã rõ, cô chỉ có gia thế rỗng tuếch, bản chất chẳng ra gì.”

“Con trai ta có mắt tinh đời, chọn con dâu khiến ta rất hài lòng.”

Ôn Nê đi/ên tiết: “Giang Đàm chỉ là đồ ham tiền, cô ta có tư cách gì?”

“Lương thiện và ham tiền không mâu thuẫn, ta thích ham tiền.” Kiều Tố Đường nói xong đưa cho tôi một thẻ đen.

“Đàm Đàm, làm con dâu nhà họ Phó phải biết tiêu tiền, cầm lấy thẻ này, muốn xài bao nhiêu tùy ý.”

“Cảm ơn mẹ, con thay Đàm Đàm nhận nhé.” Phó Cảnh Diễn cầm thẻ đen đặt vào tay tôi.

Ôn Nê tức đến nghẹt thở.

Kiều Tố Đường lạnh lùng cảnh cáo: “Ôn Nê, nếu sau này còn dám b/ắt n/ạt con dâu ta, ta sẽ khiến Ôn Thị phá sản!”

Mẹ Ôn Nê chạy tới t/át con gái, quát: “Nê Nê, ai cho mày xúc phạm bà Phó?”

Bố Ôn Nê vội xin lỗi: “Bà Phó, tôi thay con gái xin lỗi ngài, mong ngài và Phó tổng tha thứ.”

Kiều Tố Đường thờ ơ: “Xin lỗi ta vô ích, bắt con bé xin lỗi con dâu tương lai của ta.”

Bố Ôn Nê trừng mắt, hạ giọng: “Mau xin lỗi đi, nhà mình không đủ sức đụng độ Phó gia.

Dù Ôn Thị giàu có nhưng không thể so bì với Phó Thị.

Nếu Phó Thị muốn trừng ph/ạt Ôn Thị, phá sản chỉ trong chớp mắt.

Ôn Nê vừa khóc vừa nói: “Giang Đàm, tôi không nên bịa chuyện về cô! Xin lỗi, mong cô bỏ qua cho, từ giờ gặp cô tôi sẽ tránh đường.”

Tôi gật đầu: “Được, vậy tránh ngay đi kẻo nhìn thấy cô làm tôi khó chịu.”

Ôn Nê bị bố mẹ lôi đi.

Kiều Tố Đường trò chuyện: “Đàm Đàm, thực ra hai năm trước ta đã biết cháu rồi.”

Tôi ngạc nhiên: “Hai năm trước ư?”

Kiều Tố Đường gật đầu: “Đúng, chiều mưa năm ấy, ta ngồi trên xe đi ngang ngõ hẻm, thấy cháu đang giúp bà lão b/án hoa quả. Lúc đó ta đã chụp hình cháu.”

Tôi nhớ lại buổi chiều mưa hai năm trước.

Một bà lão bị c/ôn đ/ồ cư/ớp sạp hoa quả.

Bà lão định tranh cãi thì bị cư/ớp tiền, còn đạp nát hết hoa quả.

Khi tôi đi ngang, bọn c/ôn đ/ồ đã bỏ chạy.

Bà lão ngồi khóc nức nở, nói đó là tiền học của cháu gái.

Hôm đó tôi có ba triệu, tôi đưa hết cho bà lão.

Còn tặng luôn chiếc ô đang cầm.

Sau đó tôi đến đồn cảnh sát nhờ điều tra camera tìm bọn c/ôn đ/ồ.

Ai ngờ cảnh sát nói bọn c/ôn đ/ồ đã bị bắt giữ.

Kiều Tố Đường tiếp lời: “Ta đã cho người tống chúng vào trại giam, sợ chúng trả th/ù cháu và bà lão nên đã cảnh cáo chúng.”

Hóa ra bọn c/ôn đ/ồ không quấy rối nữa là nhờ Kiều Tố Đường.

“Mấy năm nay, Cảnh Diễn đ/ộc thân, Ôn Thị muốn kết thông gia, ta cũng từng nghĩ tới.”

“Nhưng Cảnh Diễn từ chối, nói đã có bạn gái rồi. Khi đưa ảnh cháu cho ta xem, ta mới biết cháu làm ở Phó Thị, là bạn gái nó.”

“Thằng bé này giấu kín thật.”

“Cháu vừa là người ta chọn, vừa là người nó yêu, đúng là con dâu trời định của Phó gia.”

Quả thật rất duyên phận.

Đang trò chuyện vui thì Phó Cảnh Diễn đến: “Mẹ, con có chuyện cần nói với Đàm Đàm.”

Kiều Tố Đường cười: “Được, hai đứa nói chuyện đi.”

Phó Cảnh Diễn dẫn tôi vào phòng nghỉ đóng cửa lại.

“Em yêu, nghe anh giải thích nhé?”

Tôi bình thản: “Ừ, anh giải thích xem nào.”

Phó Cảnh Diễn từ tốn: “Anh đã thích em từ lâu, nhưng tính anh chậm chạp, chưa nghĩ ra cách tỏ tình.”

“Một năm trước, tình cờ nghe đồng nghiệp nói mẹ em cần mổ gấp mà em không đủ tiền, đang v/ay mạng.”

“Nên anh dùng số lạ liên lạc, chuyện sau đó em đã biết.”

Năm ngoái mẹ tôi mổ cần ba mươi triệu.

Lúc đó tôi mới ra trường hai năm, không có đủ tiền.

Giờ nghỉ trưa tôi ngồi trong phòng trà làm đơn v/ay mạng bị đồng nghiệp nhìn thấy.

Đơn v/ay bị từ chối, đúng lúc bế tắc thì

Một số lạ nhắn: [Cần tiền à? Yêu qua mạng với tôi, tôi cho 100 triệu.]

Người đó chuyển ngay 100 triệu.

Ban đầu chúng tôi dùng app chat trò chuyện rất hợp ý.

Tính cách anh ta đúng gu tôi nên chúng tôi gặp mặt.

Lần đầu gặp ở phòng tổng thống, cả hai đều căng thẳng nên không bật đèn.

Phó Cảnh Diễn giải thích: “Định nói thật với em, ai ngờ em chê sếp mình. Sợ em không thích nên từ đó bắt em trùm mắt.”

Danh sách chương

4 chương
24/09/2025 16:20
0
23/10/2025 07:22
0
23/10/2025 07:17
0
23/10/2025 07:16
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu