Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Mẹ tôi không có nhà, khi bà Hà biết chuyện liền gọi nhân viên kho hàng đến đuổi ông ấy đi, còn cảnh cáo nếu dám đến lần nữa sẽ xử lý cứng rắn.
Bản thân bố tôi vốn nhát gan, ông chỉ dám b/ắt n/ạt mẹ con tôi, hễ người khác cao giọng là lập tức co vòi.
8
Sau này, quán ăn nhanh mẹ tôi làm đóng cửa vì chủ quán về quê chăm sóc bố mẹ. Bà Hà bèn gợi ý khuyên mẹ tôi nhận chuyển nhượng cửa hàng để tự kinh doanh, đằng nào cũng có kinh nghiệm làm lâu rồi.
Mẹ tôi còn đang do dự, bà Hà trực tiếp bỏ tiền ra nói sẽ góp vốn, sau này chia lợi nhuận.
Tôi cũng động viên mẹ nhận chuyển nhượng cửa hàng, sau này tự làm chủ sẽ đỡ vất vả hơn.
Cuối cùng mẹ tôi đồng ý.
Quán ăn ngày càng phát đạt. Khi tôi vào cấp ba, việc học dù bận rộn nhưng ngày nào tôi cũng gọi điện từ siêu thị dưới ký túc xá hỏi thăm tình hình kinh doanh của mẹ.
Giọng mẹ không giấu nổi niềm vui, kể có bao nhiêu khách quen đến ủng hộ, mẹ còn nghe lời tôi cho ra mắt mấy món mới rất được ưa chuộng.
Hơn nữa, bác hàng xóm trước ở quê cũng đến phụ giúp cửa hàng. Mẹ bảo mỗi ngày đều vui vẻ, có việc làm có người trò chuyện, lại ki/ếm được tiền, rồi lại bắt đầu quan tâm tôi học hành có vất vả không.
Tôi cười nắm ch/ặt điện thoại: "Mẹ ơi, con không vất vả chút nào, con là con gái của mẹ mà, thông minh lắm, học đâu có mệt. Mẹ đợi con về Tết cho mẹ bất ngờ nhé."
Tôi để dành chút tiền, định dịp Tết m/ua cho mẹ chiếc nhẫn vàng.
Ngày cưới mẹ chẳng có trang sức gì, bao năm qua ngay cả bộ quần áo mới cũng không dám m/ua.
Những thứ người đàn ông không thể cho mẹ, đứa con gái này muốn thay thế.
Kỳ nghỉ đông về quê, mẹ ra bến xe đón tôi.
Bước ra khỏi nhà ga, mẹ vui vẻ bấm chìa khóa xe - một chiếc ô tô nhỏ xinh.
Mẹ nhìn tôi đầy tự hào: "Mẹ đi học bằng lái, m/ua chiếc xe nhỏ này. Con gái à, từ giờ nhà mình cũng có xe hơi rồi."
Tôi ngạc nhiên chạy đến bên xe ngắm nghía, rồi nói với mẹ: "Cô Hồ giỏi thật đấy, giờ giàu rồi, con cũng có bất ngờ cho mẹ nè."
Nói rồi tôi lấy ra chiếc hộp nhỏ màu đỏ đưa mẹ.
Mẹ nhận lấy hộp quà, vừa mở nắp nước mắt đã không kìm được.
"Con m/ua cái này làm gì, đắt lắm mà... Mẹ suốt ngày làm việc trong quán ăn, có dịp nào đeo đâu..."
Miệng nói vậy nhưng tay vẫn lấy nhẫn ra thử.
Vừa đeo vừa lau nước mắt.
Tôi ôm mẹ cũng khóc theo: "Mẹ ơi, cuối cùng mình cũng qua được rồi, những ngày sắp tắt nhất định sẽ tốt đẹp hơn."
Mẹ gật đầu trong nước mắt.
Chặng đường vừa qua gian nan thế nào, chỉ hai mẹ con hiểu rõ.
Nhưng may mắn thay, mọi thứ đều đang tốt lên.
(Hết)
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook