Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi và mẹ chưa kịp bước vào nhà, đã bị cậu cả dẫn xuống tiệm mì kéo dưới lầu.
Mẹ và cậu cả nói chuyện bằng phương ngữ địa phương, tôi nghe không hiểu nhưng vẫn mơ hồ nắm bắt được đôi chút.
Cậu cả nói dù nhà đã có căn hộ khang trang nhưng còn n/ợ chồng chất, con trai sau này cưới vợ cũng cần tiền, cuộc sống vẫn chật vật.
Mẹ tôi im lặng không nói gì thêm.
Vài câu xã giao xong, khi chuẩn bị ra về, cậu cả bảo: 'Hai mẹ con đến chơi không thể về tay không được', rồi định sang siêu thị bên cạnh m/ua ít quà cho chúng tôi.
Chủ siêu thị thấy cậu cả liền đòi n/ợ, nói ông ngoại tôi m/ua rư/ợu th/uốc cùng đồ dùng sinh hoạt n/ợ đến ba ngàn chỉ trong nửa tháng.
Cậu cả không chút do dự rút ví trả tiền.
Chủ siêu thị vừa đếm tiền vừa nheo mắt: 'Ông làm rể thật không chê vào đâu được, không những nuôi cả nhà mà còn gánh luôn gia đình bố vợ.'
Cậu cả trả xong n/ợ lại dặn: 'Cho tôi một thùng sữa rẻ nhất, em gái tôi đến chơi.'
Khi cậu xách sữa quay lại, hai mẹ con tôi đã bỏ đi.
Chúng tôi nghe thấu những lời ấy, không chỉ tôi mà cả mẹ cũng không kìm được nước mắt.
Sau đó, hai mẹ con chuyển về ở với bà ngoại.
Bà ngoại dúi tiền cho mẹ, nói toàn là tiền con cháu biếu bà để dành.
Bà hỏi mẹ: 'Con có khổ lắm không?'
Mẹ oà khóc thổn thức: 'Mẹ ơi, ngày xưa anh cả đối với con tốt lắm cơ mà. Hồi con đi học bị b/ắt n/ạt, anh còn ra bênh vực. Sao giờ lại thành ra nông nỗi này...'
'Con nghèo thật, nhưng con không phải ăn mày. Con thật sự cùng đường rồi mẹ ạ...'
Bà ngoại ôm mẹ vào lòng an ủi: 'Mẹ hiểu, mẹ hiểu hết.'
Hai mẹ con đón Tết trong căn nhà cũ của bà ngoại. Trước khi về, mẹ cố đưa lại số tiền cho bà.
Bà không nỡ nhận, cuộc sống của bà cũng chẳng dư dả gì.
Lúc xuống tàu về nhà, tôi bất ngờ phát hiện trong ngăn túi xách có xấp tiền.
Cùng với gói đường đỏ và đường trắng.
Dưới cùng là mảnh giấy nhỏ.
Bà ngoại viết: [Con gái à, mẹ vô dụng không giúp được gì. Nếu không xoay xở nổi thì về với mẹ, mẹ chăm sóc con.]
Đêm rằm tháng Giêng ấy, tiếng ca từ chương trình Nguyên Tiêu vang khắp phố phường.
Mẹ tôi nức nở giữa sân ga.
7
Tiền bà ngoại cho vẫn không đủ.
Mẹ quyết định dắt tôi đi thuê nhà.
Tưởng đã cùng đường, không ngờ lại gặp người quen cũ khi đi xem nhà.
Chủ nhà chính là ông Thí - người từng mở trại chăn nuôi ở làng chúng tôi.
Lần này còn gặp cả vợ ông ta.
Vợ ông Thí nhận ra mẹ tôi ngay, nhiệt tình kéo hai mẹ con về nhà chơi.
Mẹ tôi ngượng ngùng, vẫn nhớ như in chuyện năm xưa.
Dù mẹ chưa từng vượt quá giới hạn, nhưng tiếng đời đ/áng s/ợ lắm.
Không ngờ vợ ông Thí lên tiếng trước: 'Lúc tôi biết chuyện đó thì đang ở cữ, không thể tìm chị được. Ông chồng tôi đúng là đồ nhát gan, sợ dư luận nên đuổi việc chị. Sau này tôi biết đã m/ắng cho ổng một trận.'
Chị tiếp lời: 'Tôi không nghi ngờ chị đâu, tôi tin tưởng chị lắm. Ngày trước chính tôi tuyển chị vào làm mà. Tôi thấy chị làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận.'
'Hồi đó tôi để ý thấy, lúc tan ca mấy người khác đều lén lấy sò biển mang về, chỉ mình chị không làm thế. Chỉ cần điểm này thôi, tôi đã biết chị không phải người đi quấy rối gia đình người khác.'
Mẹ tôi nghe xong, mãi sau mới thốt lên: 'Cảm ơn chị.'
Tôi hiểu, những lời của vợ ông Thí không chỉ xua tan nỗi lo của mẹ, mà còn như lời minh oan. Khi cả làng buông lời đàm tiếu về mẹ, vẫn có người tin vào lương thiện.
Vợ ông Thí cười hiền hậu: 'Chị em mình, tôi họ Hà, cứ gọi tôi là Hà tỷ. Chị muốn thuê nhà thì tôi hoàn toàn đồng ý. Được làm hàng xóm với người như chị, tôi còn mừng lắm.'
Mẹ tôi ngại ngùng: 'Hà tỷ ơi, thật ngại quá. Tôi thấy bảng ghi yêu cầu đặt cọc một tháng trả ba tháng, mà tôi hiện không đủ tiền...'
Hà tỷ khoát tay: 'Có gì đâu! Đặt cọc thế là do mấy người thuê trước không giữ chữ tín, hết hạn không trả tiền nhà lại còn phá đồ đạc.'
'Nhưng chị đến thuê thì tôi yên tâm. Cả đời tôi nhìn người chưa bao giờ sai. Tôi biết chị là người tốt.'
Chị xoa đầu tôi: 'Một mình nuôi con gái khó nhọc thế mà chị vẫn dạy con ngoan thế này, nhân cách chị đáng tin cậy lắm.'
Thế là hai mẹ con dọn vào căn hộ của ông Thí.
Toà nhà sáu tầng này, tầng một là siêu thị nhỏ, tầng hai gia đình chị Hà ở.
Mẹ con tôi ở tầng ba, tầng bốn năm còn trống.
Sau khi thuê nhà, mẹ bắt đầu tìm việc. Tôi thi xong cấp hai cũng đi phát tờ rơi ki/ếm tiền.
Việc của mẹ không thuận lợi, chỗ thì xa nhà, chỗ gần thì lương thấp. Biết chuyện, Hà tỷ giới thiệu mẹ vào làm phụ bếp ở quán cơm nhanh của chị bạn đồng hương.
Quán cơm bận rộn vất vả, tôi thường xuyên qua phụ giúp để đỡ đần mẹ.
Mấy hôm sau, điểm thi cấp ba công bố, tôi đậu vào trường trọng điểm như mong ước.
Mẹ vui mừng khôn xiết, đặc biệt xin nghỉ một ngày để dẫn tôi đi ăn mừng.
Hà tỷ biết tin liền đưa tôi phong bì đỏ: 'Cháu đừng ngại. Sau này thành cao thủ rồi kèm con gái dì học bài là trả ơn rồi, được không?'
Tôi đành nhận lấy, cảm ơn rối rít.
Ít lâu sau, người làng thấy hai mẹ con tôi ổn định ở thành phố, về báo với bố. Ông ta dò được địa chỉ nhà, đến gây sự đòi mẹ đưa tiền.
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 5
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook