Hướng Dương Mà Sinh Trưởng (Cơm Thịt Kho)

Chương 2

23/10/2025 07:09

Mẹ tôi đỡ tôi lên, ôm ch/ặt hơn: "Không sao, mẹ là người ngoại tỉnh, họ xem náo nhiệt cũng bình thường thôi.

"Hơn nữa, cái gì họ chẳng thấy náo nhiệt?"

Tôi im lặng.

Mẹ tôi là con dâu từ phương xa về.

Quê mẹ tôi, nghe nói tôi đã từng về một lần. Lúc đó tôi còn là đứa bé sơ sinh, mẹ bồng tôi về thăm ngoại. Từ nhà tôi đến nhà ngoại, phải đi xe khách hơn một tiếng, rồi tiếp tục đi tàu hỏa 20 tiếng, đến nơi lại đổi xe khách một tiếng nữa mới tới.

Tôi say xe nên mỗi lần nghe mẹ kể lại hành trình này đều thấy nản.

Thực ra mẹ tôi năm nào cũng muốn về quê ăn Tết, nhưng cứ đến Tết là bố mẹ lại cãi nhau vì chuyện này. Bố chê tốn tiền vé xe, tiền quà, có tiền đó sao không m/ua cho bố vài bao th/uốc ngon để đi chúc Tết khỏi mất mặt khi mọi người đều rút th/uốc sang còn bố thì không.

Nên lần nào cũng kết thúc trong bất hòa. Dĩ nhiên, mẹ tôi cũng chẳng về được.

2

Về đến nhà, mẹ lấy nước ấm lau mặt cho tôi rồi dỗ tôi ngủ. Tôi nắm ch/ặt tay mẹ, muốn an ủi bà. Mẹ như hiểu ý, mỉm cười vỗ về rồi nằm xuống bên tôi.

Nhiều người sợ mẹ tôi. Anh hàng xóm mỗi lần rủ tôi đi chơi đều phải dòm qua tường xem mẹ có nhà không, nếu thấy mẹ thì không dám vào. Nhưng với tôi, mẹ là người dịu dàng nhất thế gian. Dù làm lụng vất vả nhưng người mẹ lúc nào cũng thơm tho, mái tóc mềm mại. Tôi thích nhất được ôm mẹ ngủ, giấc mơ nào cũng ngọt ngào.

Nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc. Dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ, tôi thấy mẹ ngồi trên bậc cửa, mắt hướng ra ngoài. Tôi dụi mắt, then cổng vẫn chưa được cài. Mẹ vẫn đợi bố về. Trong lòng tôi chùng xuống.

3

Bố tôi cuối cùng cũng trở về. Trời vừa hừng sáng, bố bước từ ngoài vào. Thấy bố, mẹ đứng dậy trở vào phòng. Bố cũng không nói gì, tự sang phòng bên ngủ. Tôi vội nhắm mắt giả vờ ngủ.

Lúc tỉnh dậy, mẹ đã ra đồng làm việc. Tôi bước ra thấy bố đang ngồi ăn ở bàn giữa nhà. Thấy tôi, bố trừng mắt: "Đồ con thỏ đế! Còn dám tái phạm không?"

Tôi chạy đến kéo vạt áo bố: "Bố ơi, bố thật không muốn con và mẹ nữa sao?"

Bố ngừng đũa, có chút ngượng ngùng, đặt bát xuống: "Con gái à, đây là chuyện người lớn, con nhỏ không hiểu đâu."

Tôi chớp mắt: "Bố, mẹ tốt lắm mà. Mẹ đẹp hơn bà quả phụ đó nhiều, mẹ còn làm lụng giỏi, ki/ếm được tiền nữa."

Bố lắc đầu: "Nhưng bố và mẹ không có tình yêu."

Tình yêu? Với đứa trẻ 5 tuổi như tôi, đó quả là khái niệm quá phức tạp. Tôi nghĩ một lát rồi nói: "Bố mà bỏ mẹ con, con sẽ không gọi bố là bố nữa. Bố sẽ mất con đời đời."

Nghe vậy, mặt bố tối sầm, giọng trầm xuống: "Mẹ con dạy con nói thế à? Nhỏ tuổi đầu đã học nói lời xấc xược! Muốn ăn đò/n không?"

Đúng lúc đó mẹ về tới. Nghe câu ấy, mẹ như cơn gió xông vào, ôm tôi ra sau lưng: "Trương Quốc Cường! Mày còn là người không? Dám ngoại tình trước mặt con, còn nói những lời đó với nó? Mày còn biết x/ấu hổ không?"

Bố quăng đũa xuống bàn: "Chính mày dạy con hư đốn! Xem nó vừa nói cái gì kìa! Không nhận tao là bố? Chắc mày cũng nghĩ vậy nhỉ? Được, không muốn chung sống thì ly hôn!"

Nói rồi bố xoay người lấy túi đồ đã chuẩn bị sẵn, định bước đi. Tôi hoảng hốt chạy níu áo: "Bố ơi đừng đi..."

Mẹ cũng quát lớn, lập tức thu hút đám đông xung quanh. Trong sân, bố đứng đó, ánh mắt lạnh lùng đ/áng s/ợ: "Tao không thể sống với mày được nữa. Mong mày buông tha cho tao!"

Tôi thấy nước mắt mẹ rơi - lần đầu tiên thấy mẹ khóc. Tôi chợt nghĩ ra kế, chạy đến bên giếng: "Bố mà đi tìm bà quả phụ hôm nay, con sẽ nhảy xuống đây. Bố đã không muốn con rồi mà!"

Hành động này khiến mọi người kinh hãi. Mẹ vội chạy tới ôm tôi: "Con gái à, nói bậy gì thế..."

Bố cũng sợ hãi: "Con đừng làm lo/ạn nữa!"

Mẹ ôm ch/ặt nhưng tôi bám vào thành giếng: "Bố thề trước mặt mọi người đi! Không gặp bà quả phụ nữa! Không con nhảy xuống ch*t luôn bây giờ!"

Mẹ khóc nức nở, cố kéo tôi ra. Tôi giãy giụa mạnh hơn, bất ngờ cảm thấy người nhẹ bẫng. Ch*t rồi, thật sự rơi xuống giếng mất rồi!

4

Đầu tôi choáng váng như vừa trải qua giấc mơ dài dằng dặc. Bên tai vang lên nhiều tiếng nói, tôi cố gắng mở mắt nhìn thấy thầy lang trong làng đang nói với mẹ:

"May mà cái giếng này bỏ hoang lâu năm, đáy đầy cỏ rác nên khi Trương Viên rơi xuống có đệm lót, nhờ vậy mới giữ được mạng."

Mẹ lo lắng hỏi: "Vậy đầu óc cháu có sao không? Có cần đưa lên bệ/nh viện lớn không?"

Thầy lang lắc đầu: "Tôi bắt mạch rồi, không sao. Nếu không yên tâm thì theo dõi thêm vài hôm, thấy bất thường thì đưa đi viện sau."

Thầy lang kê đơn xong lẩm bẩm khi đi: "Trương Viên bé tí mà khí chất cứng đầu thật, nhảy giếng cơ đấy. Người lớn còn hiếm thấy ai bướng thế!"

Danh sách chương

4 chương
24/09/2025 16:31
0
24/09/2025 16:31
0
23/10/2025 07:09
0
23/10/2025 07:07
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu