Không đúng chứ, không đúng chứ, sao anh ấy lại bắt đầu "hy vọng" rồi?
Xem ứng dụng xã hội như đài phun nước ước nguyện sao?
Liệu anh ấy đã phát hiện tôi đang lén xem, cố ý viết cho tôi thấy chăng?
Không kiềm lòng được, tôi áp sát lại gần, hỏi như vô tình: "Dạo này... anh hay lướt ứng dụng xã hội nhỉ?"
Anh ngẩng đầu từ màn hình máy tính, vẻ mặt tự nhiên không chút sơ hở: "Thỉnh thoảng xem thôi, có chuyện gì sao?"
"Không có gì..." Tôi rụt cổ lại, trong lòng đầy nghi hoặc.
Giả bộ đúng là giỏi thật, chẳng lộ chút gì cả.
Lượng fan tài khoản của anh sắp vượt qua tôi rồi, tôi là nhiếp ảnh gia nổi tiếng mà!
9
Suốt hai tháng ru rú trong nhà, cảm giác mình sắp mọc nấm.
Tôi vốn có ý định lên vùng núi chụp cảnh quan văn hóa nhân văn, gần đây cuối cùng cũng tìm được địa điểm ưng ý.
Tôi lập tức hì hục thu dọn đồ dùng thiết yếu cùng vali đầy thiết bị nhiếp ảnh chuẩn bị lên đường.
Đúng lúc tôi kéo khóa vali, đôi tay từ phía sau vòng qua eo, bờ ng/ực ấm áp áp sát vào lưng.
Văn Việt đặt cằm lên bờ vai tôi, mái tóc mềm mại cọ vào cổ, giọng nũng nịu đầy bực dọc: "Về sớm nhé?"
Sau hai tháng tôi dùng đủ cách "chữa trị đúng bệ/nh" làm mềm đi lớp vỏ cứng rắn của anh. Đôi lúc anh chủ động bộc lộ sự phụ thuộc gần như làm nũng như thế.
Đang là lúc quấn quýt không rời, thật lòng mà nói tôi cũng chẳng muốn đi.
Tôi nâng mặt anh, cọ cọ mũi: "Em hứa mỗi ngày đều nhắn tin cho anh, có sóng là gọi điện ngay, được chứ?"
Anh khẽ hạ mi mắt, cất tiếng "ừ" nhẹ như hơi thở, tạm chấp nhận nhưng vòng tay vẫn không buông.
Cuối cùng, anh vẫn xách vali tiễn tôi ra tận cửa.
Nhìn bóng dáng anh đứng dưới mái hiên, lòng tôi chùng xuống mềm nhũn.
Tôi bay đến tỉnh Tây Nam trước, sau đó đi tàu đến huyện ven biên tỉnh.
Từ huyện thành bắt xe vòng vèo vào khu vực kết hợp thành thị - nông thôn trong núi tên Tam Xá Câu.
Chặng đi xe nhỏ dài đằng đẵng như sợi thời gian bị kéo giãn.
Qua hết đoạn đường núi quanh co này đến đoạn khác, lòng nặng trĩu nhưng đích đến vẫn xa tít.
Giữa đường có lúc tôi tưởng mình và tiểu Trần bị b/ắt c/óc, sắp b/án vào rừng sâu.
May mắn thay, cuối cùng cũng đến nơi an toàn.
Tôi hiểu ra vì sao nơi này được gọi là khu vực kết hợp thành thị - nông thôn.
Lẽ thường nơi sâu trong núi xa xôi, giao thông khó khăn như Tam Xá Câu mà có người ở là chuyện lạ.
Thực tế, cuối thế kỷ trước nơi đây phát hiện mỏ than.
Nhiều người được tuyển làm công nhân mỏ, sau đó đón vợ con từ quê lên định cư.
Ở đây có nhà cao tầng để ở cho công nhân.
Có trường học - công trình kiến trúc tốt nhất nơi này.
Nhưng do chính sách nhà nước thay đổi, nhu cầu than giảm, Tam Xá Câu cũng mất dân nghiêm trọng.
Tôi cho rằng đây là đề tài cảnh quan nhân văn tuyệt vời, dự định ở lại ít nhất nửa tháng.
Những ngày tiếp theo, tôi chìm đắm trong chụp ảnh.
Mỗi sáng sớm, tôi đều đeo máy đi khắp các công trình mỏ cũ và nhà dân mới xây, lưu lại dấu vết cuộc sống sắp biến mất.
Người dân nơi đây chất phác hiền lành, vợ một công nhân mỏ già còn đặc biệt làm bánh dày đặc sản địa phương cho tôi.
Bọn trẻ thì tò mò vây quanh máy ảnh, líu ríu hỏi đủ thứ.
Mỗi chiều tối, tôi đều đúng giờ nhận điện thoại từ Văn Việt.
Chúng tôi kể vắn tắt chuyện thường ngày, phần lớn là tôi không ngừng kể về công việc chụp ảnh.
Anh thường chỉ kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng cất vài tiếng "ừ" nhẹ cho biết vẫn đang nghe.
Cuối mỗi cuộc gọi, anh luôn để lại câu: "Anh nhớ em lắm."
Tôi nắm điện thoại, đầu ngón tay còn vương hơi ấm sau cuộc trò chuyện.
Niềm vui thầm kín trong lòng cứ thế lan tỏa -
Ừ, anh thích em mà.
10
Ngoài cửa mưa như trút nước, hạt mưa dày đặc đ/ập vào kính cửa sổ rền rĩ.
Thời tiết miền núi thất thường, nhưng trận mưa dữ dội này vẫn khiến lòng tôi phủ đầy bất an.
Đúng lúc định nghỉ sớm, tôi lướt thấy vài từ khóa gây chú ý -
#Văn Việt và tình đầu tái hợp#
#Văn Việt thân mật với tình đầu tại hiện trường phỏng vấn#
Phản ứng đầu tiên của tôi là bật cười.
Giờ báo giải trí hết tin gi/ật gân rồi sao?
Đến cả người kín tiếng như Văn Việt - hầu như chỉ xuất hiện trên báo kinh tế - cũng bị lôi ra đơm đặt?
Hơn nữa, đám cưới chấn động của chúng tôi vẫn còn in đậm trong ký ức.
Ai rảnh rỗi đến mức bịa chuyện về người đàn ông đã có vợ thế này?
Tôi đầy kh/inh bỉ nhấn vào từ khóa, tấm ảnh độ phân giải cao lập tức hiện ra.
Văn Việt đang tiếp nhận phỏng vấn đ/ộc quyền, trên người bộ vest tối màu c/ắt may tinh tế.
Người phóng viên ngồi đối diện lại là học chị hồi đại học trong ban nhiếp ảnh - Phương Tình.
Bức ảnh chớp được khoảnh khắc vô cùng tinh tế.
Anh hơi nghiêng đầu lắng nghe cô nói, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, ánh mắt tập trung.
Trái tim tôi chợt thắt lại.
Tôi hiểu Văn Việt, ở nơi công cộng anh nghiêm túc đến mức cứng nhắc.
Biểu cảm ấm áp sống động như thế, sao anh có thể dễ dàng bộc lộ với người không liên quan?
Bài viết kèm theo còn miêu tả chi tiết:
[Theo ng/uồn tin, Chủ tịch Tập đoàn Văn thị Văn Việt và nữ phóng viên kinh tế nổi tiếng Phương Tình từng là đồng môn đại học. Nhân dịp triển khai dự án mới của tập đoàn, tiểu thư Phương đã giành được quyền phỏng vấn đ/ộc quyền nhờ năng lực chuyên môn. Cuộc gặp gỡ sau nhiều năm xa cách cho thấy sự ăn ý và thân quen giữa hai người. Khiến người ta không khỏi nghi vấn: Liệu mối tình học trò năm xưa có nhân cơ hội này nối lại duyên xưa?]
Bình luận tranh cãi hỗn lo/ạn đủ các luồng ý kiến.
Chương 11
Chương 6
Chương 16
Chương 4
Chương 9
Chương 15
Chương 5
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook