Truyện cổ tích vùng Đông Bắc

Chương 1

23/10/2025 08:26

Sau khi bị mẹ kế đuổi khỏi nhà, tôi đã kích hoạt hệ thống á/c ý.

Cần nhận được 10 á/c ý mới thoát khỏi cốt truyện cổ tích.

Nhưng địa điểm lại là... Đông Bắc?

Khi tôi hóa thành cô bé b/án diêm.

Chân trần trên nền tuyết, chưa đầy hai phút.

Tay trái nhận củ khoai nướng, tay phải cầm ngô luộc nóng hổi.

Được quấn ch/ặt trong áo bông, giày bông, khăn choàng và găng tay.

Bác gái bế tôi vào biệt thự.

Anh cả mang ra lợn sữa quay.

"Cháu ơi, nhà có khó khăn gì hả?"

1

24 giờ trước khi hệ thống kích hoạt.

Tôi co ro trên ghế dài đồn cảnh sát, va li cũ kỹ bên chân.

Cô cảnh sát gác máy, lắc đầu bất lực: "Số của bố và mẹ kế cháu đều không liên lạc được."

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lất phất.

Giọng mẹ kế văng vẳng bên tai: "Mười tám tuổi rồi còn lì ở nhà? Đi tìm mẹ đẻ của mày đi!"

Còn bố lúc đó chỉ cúi đầu chơi điện thoại, giả vờ không nghe thấy.

Cô cảnh sát thở dài: "Cháu về nhà chú trước đi, bọn cô sẽ tiếp tục liên lạc với bố cháu."

Thím mở cửa, nhìn thấy tôi và cảnh sát liền biến sắc.

"Nhà này cũng hết phòng rồi."

Bà ta chặn ngay cửa.

"Mười tám tuổi rồi, ra ngoài ki/ếm việc làm không được sao? Với lại trước nó còn tr/ộm dây chuyền của con bé nhà tôi, ai biết có lấy đồ của người khác nữa không..."

Cảnh sát nhíu mày: "Chuyện đó đã làm rõ rồi mà? Camera cho thấy con bé tự làm mất."

Chú thò đầu từ trong phòng, giọng mệt mỏi.

"Không phải chú thím không giúp, con bé nhà đang ôn thi đại học, nhà thật sự không đủ sức..."

Cô cảnh sát nhìn cả nhà mà phát bực.

Đòi hỏi một đứa trẻ mới học xong phổ thông có thể tự lập ngay trong một đêm.

Không nhịn được, cô khuyên thêm vài câu.

Cuối cùng, họ cũng cho tôi vào nhà.

Ngủ trên giường xếp ban công, không lò sưởi, chỉ một chiếc chăn mỏng.

Nửa đêm, tôi nghe tiếng chú thì thào: "Mai cho nó ít tiền, để nó tự đi thuê nhà."

Thím lập tức nổi gi/ận.

"Anh hào phóng thế? Còn cho nó tiền nữa."

Gió lạnh lùa qua khe cửa.

Tôi co người mở điện thoại, lặp lại tin nhắn cầu c/ứu không hồi âm.

Số của mẹ cũng đã thành số không tồn tại từ lâu.

Ba giờ sáng, tay chân tôi tê cóng.

Đột nhiên màn hình sáng lên ánh xanh kỳ dị:

[Phát hiện ý chí sinh tồn mãnh liệt]

[Kích hoạt Hệ thống Thu thập Ác ý]

[Đang tải thế giới cổ tích, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận phần thưởng lớn.]

Tôi mơ màng nghĩ, thật tuyệt, thế là mình có chỗ ở rồi...

Không bị đuổi nữa.

Mở mắt lại, tôi đã đứng giữa trời Đông Bắc âm hai mươi độ, hóa thân thành cô bé b/án diêm.

Gió bấc t/át vào mặt rát bỏng.

Tôi nhìn xuống người.

Váy trắng mỏng manh, chân đất.

Đằng sau xe kéo chất đầy diêm.

Trong tay nắm ch/ặt ba que diêm.

"Hệ thống, mày đùa tao à."

Tôi lập cập.

"Mùa đông Đông Bắc mà bắt tao đi chân đất..."

Hệ thống hiện biểu tượng cười q/uỷ dị.

"Hệ thống phải thể hiện sự cao quý.

Phiên bản cơ bản thì không thể đi cùng đối tượng cơ bản.

Nhiệm vụ cơ bản thì đối tượng không được cơ bản.

Đối tượng cơ bản thì nhiệm vụ không được cơ bản.

Hiểu chưa?"

"Đề nghị thu thập á/c ý nhanh chóng, thân nhiệt hạ thấp sẽ khiến nhiệm vụ thất bại~"

Tôi r/un r/ẩy quẹt que diêm đầu tiên.

Ngọn lửa bùng lên.

Biển hiệu neon "Lưu Đại Tỷ Nông Gia Lạc" đối diện vụt tắt.

Cả con phố chìm trong bóng tối.

"Mất điện hả?"

Giọng nam trầm khàn vang lên sau lưng.

Tôi quay lại thấy anh chàng mặc áo lông thú đang mở đèn pin điện thoại.

"Trời đất, sao lại có bé gái ở đây."

Tôi miễn cưỡng nhập vai.

Cố gắng nhỏ vài giọt nước mắt đóng băng.

"Anh ơi, m/ua giùm em bao diêm nhé."

Ánh đèn soi vào đôi chân tôi.

Anh ta hít một hơi lạnh.

"Em gái làm cái quái gì thế? Chân tím ngắt rồi kìa."

Anh ta quay đầu hét.

"Mẹ ơi, ra xem con nai ngốc này không mặc quần không mang giày kìa."

Ba mươi giây sau.

Tay trái tôi nhét khoai nướng, tay phải cầm ngô nóng.

Bác gái áo hoa vừa quấn khăn choàng quanh đầu tôi vừa quát anh chàng.

"Con trai, mau vào bật điện chăn lên."

"Không, bác ơi em..." Tôi cố phản kháng.

"Im đi, lưỡi cứng đờ rồi còn lảm nhảm."

Bác gái bế thốc tôi lên.

Tôi đờ đẫn nhìn hình tượng "khốn khổ" hệ thống yêu cầu ngày càng xa vời.

Như món ăn được bưng vào biệt thự.

Hai người đặt tôi vào phòng trong.

Lầm bầm bên ngoài.

"Giữa mùa đông, ngoài trời tối om lạnh cóng, b/án diêm làm gì? Nhà ai chả có bật lửa, chắc n/ão em bé này bị lừa đ/á rồi..."

Bác gái chép miệng.

"Mày biết nói thì nói, không biết thì im. Con bé này chắc hoàn cảnh khó khăn, bác nhìn là biết ngay thật thà chất phác."

"Để em xem có vấn đề gì không..."

"Cút ngay, đừng có há mồm ra đấy."

Tôi trong phòng khách, ngồi trên sofa da thật.

Biệt thự sưởi ấm đủ đô, bên cạnh còn có lò sưởi lớn.

Hơi nóng khiến đầu óc tôi choáng váng.

Anh cả và bác gái bước vào.

Anh cả mang theo lợn sữa quay: "Em gái, ăn đi, ăn thoải mái, rồi kể cho anh nghe nhà có khó khăn gì?"

Bác gái đẩy kính lão: "Hay là bị tổ chức đa cấp b/ắt c/óc?"

Bảng hệ thống hiện cảnh báo đỏ.

[Phát hiện giá trị á/c ý môi trường = 0, đề nghị chủ nhân hành động ngay.]

Tôi muốn khóc không thành tiếng.

Hệ thống gì đây, ép người ta làm điều x/ấu sao.

Trong lúc nguy cấp, tôi giả vờ làm đổ cacao nóng.

"Mệt mỏi quá... ai cần lòng tốt giả tạo của các người."

Cả phòng im phăng phắc.

Hai người đờ đẫn.

Đúng rồi, cứ thế đi!

Mau tỏ ra khó chịu với tôi đi!

Rồi đuổi tôi ra ngoài!

Để tôi tiếp tục b/án diêm!

Để người ta chê bai, lật xe kéo, tạt nước làm ướt diêm.

Thế là tôi hoàn thành nhiệm vụ.

Ai ngờ, vì quá hốt hoảng.

Giọng tôi nhỏ như muỗi vo ve.

Hai người không nghe rõ tôi lẩm bẩm gì.

Tôi liếc nhìn hệ thống.

Chỉ số á/c ý vẫn dán ch/ặt ở số không.

Tôi trợn mắt.

Bác gái nắm tay tôi hà hơi.

"Trời ơi có bị phỏng không?"

"Chắc cháu bị cóng rồi, mau đắp áo lông lên cho cháu."

Anh cả đ/ập đùi đ/á/nh bốp.

Danh sách chương

3 chương
24/09/2025 16:34
0
24/09/2025 16:34
0
23/10/2025 08:26
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu