Tái Ngộ Là Lần Thứ Hai Thầm Yêu

Chương 3

23/10/2025 11:30

Tạ Sở Du còn đặc biệt mời cả đội chúng tôi ăn KFC, uống trà sữa, mỗi người còn được nhận một quả táo. Lần đầu tiên nhận trà sữa từ Tạ Sở Du, tôi nhìn nó mà ngẩn ngơ cả buổi. Cứ tiếc mãi không nỡ uống. Đó có lẽ là những ký ức hiếm hoi giữa tôi và Tạ Sở Du.

Trần Thư Du vừa phát xong trà sữa đã reo lên phấn khích:

- Hôm nay nhà tôi chiêu đãi, mọi người cứ tự nhiên nhé!

Trong phòng tập, các thành viên đều trầm trồ ngưỡng m/ộ Trần Thư Du:

- Thư Du sướng thật, bọn mình cũng nhờ ánh hào quang của nam thần lớp chọn mà được uống trà sữa của học bá đấy.

Có người còn đùa cợt:

- Khai thật đi, hai người đang yêu nhau phải không?

Mặt Trần Thư Du đỏ bừng, vội vàng phủ nhận:

- Ôi, các người đừng có nói bậy.

- Nói nữa là tịch thu trà sữa bây giờ!

Những ngày thầm thương Tạ Sở Du, tôi trở thành kẻ nhát gan. Chỉ cần cách anh năm mét là tôi không dám ngẩng mặt nhìn. Bạn cùng đội thì xì xào bảo trong phim ngôn tình, đêm Giáng sinh là dịp các nam chính tỏ tình. Chắc chắn Tạ Sở Du sẽ thổ lộ với Trần Thư Du rồi.

Tôi hoảng lo/ạn đến mức không biết làm sao. Sợ thấy ánh mắt anh đong đầy Trần Thư Du, sợ phải kết thúc mối tình đơn phương vô vọng quá sớm. Hôm đó tôi xin nghỉ tập trước, viện cớ không khỏe rời khỏi lớp học sớm.

7

Sáng hôm sau, Trần Thư Du vui vẻ lạ thường, bất ngờ đãi cả đội ăn sáng. Tôi ăn liền hai quả trứng, chưa đầy một tiếng sau mặt đã nổi đầy mẩn đỏ. Tôi thở dốc từng hơi, phải nhờ đồng đội dìu vào phòng y tế.

Đáng x/ấu hổ nhất là khi mặt đầy mẩn ngứa, tôi lại va phải Tạ Sở Du ngay góc cầu thang. Trong giờ thể dục của lớp chọn, anh đang xoay quả bóng rổ trên tay giữa đám bạn. Tôi vội cúi gằm mặt, tránh né anh bằng mọi giá. Trong lòng chỉ cầu mong Tạ Sở Du đừng nhìn thấy bộ dạng q/uỷ quái này - x/ấu đến phát khóc luôn ấy.

Bác sĩ bảo tôi bị dị ứng trứng, nổi mề đay và co thắt đường thở nghiêm trọng. Dù trước vẫn ăn trứng bình thường nhưng lần này phản ứng quá dữ dội. Cả buổi chiều hôm đó, tôi nằm vật vã trong phòng y tế truyền nước. Đầu óc cứ hiện lên cảnh tượng gặp gỡ trên cầu thang, không biết Tạ Sở Du có nhận ra tôi không.

Đang mơ màng thì chuyện lạ xảy ra - Tạ Sở Du thực sự xuất hiện ở phòng y tế. Tôi vờ nhắm mắt giả vờ ngủ. Chu Dương - ủy viên thể dục lớp 1 - vừa dìu Tạ Sở Du vào vừa càu nhàu:

- Ê mày, hôm nay xui thật! Ngay cả mày mà cũng chuột rút thì đội mình thua chắc rồi.

- Hạt giống số 1 gục ngã, lớp 2 chắc cười vào mặt bọn mình quá.

Tôi nhớ ra hôm nay có trận đấu bóng rổ giữa hai lớp. Đáng lẽ tôi phải ra nhảy cổ vũ, tiếc là giờ chỉ biết nằm dài trên giường bệ/nh. Chu Dương thấy tôi liền tò mò hỏi bác sĩ:

- Cô này sao lại nằm đây thế?

Bác sĩ cười giải thích:

- Bạn này dị ứng trứng không biết, co thắt khí quản suýt nguy hiểm tính mạng. May mà đưa đến kịp thời.

Chu Dương đỡ Tạ Sở Du nằm xuống giường bên cạnh. Bác sĩ kéo giãn cơ cho anh một chút, tôi chỉ nghe tiếng Tạ Sở Du rên "Á" đ/au đớn rồi họ đã cho về.

- Thế là xong rồi á? Tưởng phải nghỉ ngơi 40 phút cơ. - Giọng Tạ Sở Du nghe tiếc rẻ lạ lùng.

Không biết anh rời đi từ lúc nào. Định giả vờ ngủ ai ngờ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi bác sĩ đ/á/nh thức, tôi mới lảo đảo về lớp.

8

- Mơ màng gì thế? - Một cái búng tay của đạo diễn Phương kéo tôi về thực tại.

Nhìn màn hình giám sát, cảnh Tạ Sở Du và nữ chính ăn ý diễn lại phân cảnh gặp gỡ trên cầu thang - cô gái vội vàng tránh mặt chàng trai. Khung cảnh quen thuộc ấy giờ được tái hiện bằng cách khác. Tạ Sở Du, liệu anh còn nhớ tôi chứ?

Trần Thư Du cũng đang chăm chú nhìn màn hình. Sau khi bàn chi tiết với đạo diễn, tôi rời trường quay sớm. Ai ngờ bị Trần Thư Du chặn lại ở cổng.

Cô ta khoanh tay trước ng/ực, sau bao năm vẫn giữ nguyên thái độ hống hách:

- Sao? Vẫn chưa chịu buông tha à?

- Em còn nhớ những gì chị cảnh cáo không?

Giọng điệu đó vẫn khiếp người như xưa. Tôi đáp lạnh:

- Chỉ là trùng hợp thôi, tin hay không tùy chị.

Buổi diễn thuyết cuối cùng của Tạ Sở Du ở trường, tôi vội chạy đến hội trường sau khi dọn ký túc xá. Tiếc là khi đến nơi thì buổi lễ đã kết thúc. Dưới khán đài, tôi gặp Trần Thư Du đang ôm bó hoa lớn.

Có lẽ bằng trực giác phụ nữ, cô ta hỏi tôi với vẻ cảnh giác:

- Em thích Tạ Sở Du phải không?

Bị chất vấn bất ngờ, tôi lúng túng không giấu nổi. Cô ta ném ra lời cảnh cáo:

- Tạ Sở Du là của chị! Hai nhà chúng tôi thân thiết từ bé, còn có hôn ước từ ông bà để lại.

- Khuyên em đừng có mơ tưởng hão huyền!

- Sau khi thi xong, bọn chị sẽ cùng nhau du học.

Tôi đành hốt hoảng chối:

- Em... em không thích anh ấy. Em chỉ đến lấy lại túi tài liệu thôi.

May sao lúc đi có mang theo tập hồ sơ làm vỏ bọc hoàn hảo. Đang định quay lưng bỏ đi thì gi/ật mình thấy Tạ Sở Du đứng ngay sau lưng. Chân tôi như đóng đinh, không sao nhúc nhích nổi.

Gương mặt anh lạnh lùng khác hẳn vẻ vui mừng của người vừa đoạt giải nhất. Vẻ ngoài càng thêm kiêu ngạo, toát lên khí chất xa lánh người đời. Anh bước qua tôi, chỉ nói với Trần Thư Du:

- Đi thôi.

9

Thời cấp ba, hễ có bóng hồng nào xuất hiện bên Tạ Sở Du là lập tức bị Trần Thư Du dọn dẹp sạch sẽ.

Danh sách chương

5 chương
24/09/2025 16:59
0
24/09/2025 16:59
0
23/10/2025 11:30
0
23/10/2025 11:28
0
23/10/2025 11:27
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu