Em trai ngoảnh lại, thấy Dư Uyển đang lắc sợi dây thép trên tay: 'Năm ngoái mày tr/ộm trứng gà, giỏi cả mở khóa rồi đấy.'
Cậu ta định hét lên, Dư Uyển vội bịt miệng. Ngón tay cô lạnh như kìm sắt, nước mũi nước mắt em trai nhễu cả vào tay.
'Suỵt.' Cô áp sát tai cậu, 'Mày tr/ộm tiền, tao mách bố.'
Em trai cắn vào mu bàn tay cô!
Dư Uyển buông tay ra, cậu ta lợi dụng cơ hội gi/ật then cửa. Cô túm cổ áo gi/ật mạnh, em trai đ/ập rầm vào vại gạo. Hộp sắt đổ ầm, trống rỗng.
'Tiền đâu?' Dư Uyển hỏi.
Ánh mắt em trai liếc về phía bếp lò. Mèo đen A Xú đang liếm chân trên bệ cửa sổ.
'58% chỉ số đạo đức.' Nó nhìn tấm bài mệnh, 'Ra tay còn biết kiêng dè.'
Tôi cười khẽ. Trong làn sương xám, Dư Uyển đang ép tay em trai lên mép giường sưởi, bẻ ngược ngón trỏ cong vòng.
'Ngón này chạm vào tiền à?' Giọng cô nhẹ nhàng, 'Vứt đi.'
'Chị! Chị em xin lỗi...'
Rắc!
Tiếng khớp xươ/ng trật lẫn tiếng thét.
Bố mẹ xông vào khi Dư Uyển đang ngồi đếm tiền trên giường. Hai mươi tám tờ đỏ xếp ngay ngắn, mỗi tờ đếm xong, cô lại liếc nhìn em trai.
Cậu ta co rúm trong góc ôm bàn tay, ngón tay sưng như củ cà rốt. Chiếc d/ao củi trong tay bố rơi bịch xuống đất.
'Mày... mày làm gì thằng em rồi?'
Dư Uyển xòe tờ cuối cùng: 'Đếm tiền ạ.' Cô ngẩng đầu, 'Chẳng phải bố mẹ dạy con sao? Anh em... phải minh bạch.'
Ánh tuyết lọt qua cửa sổ chiếu lên vết bầm khóe miệng - dấu vết chiếc thắt lưng da ba ngày trước. Giờ, cô đang cười.
Bố với cây chống cửa! Dư Uyển không né tránh, rút tờ giấy x/á/c nhận lao động dưới xấp tiền: 'Có đóng dấu của trưởng thôn.' Cô giũ tờ giấy, 'Mai con lên phố.'
Mẹ lao về phía bếp lò: 'Trả tiền đây!'
'Được ạ. Để Tiểu Bảo tự đến lấy.'
Ngoài sân vang tiếng mèo kêu. Mèo đen ngồi trên tuyết, mắt xanh nhìn chằm chằm lưỡi d/ao cạnh chân bố.
Cây chống cửa vung xuống, Dư Uyển không né. Gỗ sượt qua tai đ/ập xuống đất. Bố thở hồng hộc, hơi rư/ợu phả vào mặt: 'Mày phản rồi!'
Khóa thắt lưng đồng x/é gió. Phát đầu quật vào người, Dư Uyển lảo đảo. Phát thứ hai vụt vào đầu gối, cô đột nhiên giơ tay - Bốp!
Dây da bị cô nắm ch/ặt. Bố trợn mắt. Đứa con gái vốn chỉ biết chịu đò/n, giờ năm ngón tay như kìm sắt.
'Tiền th/uốc hai trăm.'
Bố ngớ ra: 'Cái gì?'
'Tiền mất việc ba nghìn.' Cô bẻ từng ngón tay bố, lấy lại dây da, 'Thêm bồi thường tinh thần...'
Chiếc thắt lưng đột ngột đổi hướng! Tạch! Khóa đồng rá/ch một đường m/áu trên mặt bố. Ông lảo đảo hai bước, sờ lên má ấm ướt, biểu cảm như thấy m/a.
Dư Uyển vẩy thắt lưng: 'Giờ bố n/ợ con ba nghìn hai trăm bốn.'
Mẹ hét lên xông tới cào mặt. Dư Uyển né người. Em trai co rúm góc giường, r/un r/ẩy ôm ngón tay sưng phồng.
'Mẹ lôi Vương Đồ Hộ tới! Đem nó đi ngay!' Bố vẫn đờ đẫn, nửa mặt đầy m/áu.
Dư Uyển gập đôi thắt lưng, đầu khóa đồng quét qua vết giày em trai: 'Được. Em gả.'
Cả nhà đứng hình.
Cô cúi nhặt tờ x/á/c nhận, vuốt phẳng: 'Trả n/ợ trước đã.' A Xú trên xà nhà ngáp dài. '55%.' Nó đẩy tấm bài mệnh, 'Rơi nhanh hơn tuyết tan.'
Tôi mân mê điếu th/uốc. Trong sương xám, người mẹ đang lục lọi - đương nhiên chẳng thấy đồng nào. Từng xu Dư Uyển dành dụm đã hóa thành thẻ ngân hàng mạ vàng, giờ đang nóng hổi áp vào ng/ực.
'Ngăn không?' A Xú hỏi. Tôi cười: 'Nhìn mắt cô ta xem.'
Sương xám phóng to đôi đồng tử - nơi đó không có sợ hãi, không phẫn nộ, chỉ có thứ tính toán lạnh lùng.
Một sự l/ột x/á/c tuyệt đẹp.
Mẹ lẻn đi lúc nửa đêm. Dư Uyển tựa cửa sổ kho, đếm đồ trong áo bông mẹ giấu: một gói th/uốc chuột, hai sợi dây đỏ, biên lai đặt cọc của Vương Đồ Hộ.
Ngoài tường vẳng tiếng thì thào: 'Con nhỏ này q/uỷ quái, phải thêm tiền... Đêm động phòng xong sẽ ngoan...' Ánh tuyết in bàn tay cô đang vạch tường bằng bút chì em trai - 3.240, món n/ợ của bố. Dưới cùng thêm dòng chữ nhỏ: 'Tiền b/án thân: 100.000 nguyên.'
Trời chưa sáng, Vương Đồ Hộ đã tới. Ông ta đứng giữa nhà, tay cầm tờ giấy hồng, ngón thô ráp chỉ chỗ trống: 'Điểm chỉ.'
Dư Uyển không nhúc nhích. Mẹ đẩy sau lưng: 'Đồ ch*t, hôm qua không đồng ý rồi à?'
Cô cúi xem hôn thư. Trên giấy x/ấu, chữ 'tự nguyện' ng/uệch ngoạc, dưới vẽ con rùa - nét vẽ em trai. Vương Đồ Hộ cười: 'Em mày bảo, mày thích rùa.'
Cô đưa tay nhận. Dư Uyển bỗng cười. A Xú thò đầu từ xà nhà: '54%...53%...'
Tôi gõ nhẹ điếu th/uốc. Trong sương xám, nụ cười Dư Uyển sắc như d/ao. Mẹ lùi nửa bước, bố ngồi thụp thềm hút th/uốc.
'Em gả.' Dư Uyển nói. Mẹ thở phào, vội chấm son.
Nhưng cô gấp hôn thư cất vào túi trong: 'Chờ chuyển xong hộ khẩu.'
Vương Đồ Hộ ngẩn ra: 'Hộ khẩu gì?'
Dư Uyển chỉ xà nhà: 'Căn nhà ông nội để lại, phải chuyển cho em trai trước.' Cô nhìn bố mẹ, 'Đúng không ạ?'
Bố ngẩng đầu. Tuyết ngừng rơi, sân im phăng. Dư Uyển ngồi bờ giếng cầm hộp sắt. Em trai dòm qua cửa: 'Chị... thật sẽ gả à?'
'Em muốn chị gả không?'
'Vợ trước của Vương Đồ Hộ... tr/eo c/ổ ch*t.'
Dư Uyển nhìn gợn nước, khẽ hỏi: 'Hôm tr/ộm tiền, em giấu d/ao à?'
Em trai mặt tái mét.
Khi tiếng cãi vã vang lên, Dư Uyển đang vá áo xanh. 'Nhà không động được! Tiểu Bảo còn cưới vợ!' Vương Đồ Hộ mắt sáng rực: 'Vậy thêm năm vạn sính lễ...'
'Con làm gì vậy?'
Dư Uyển đứng trước bàn thờ, tay nâng hôn thư hướng về ngọn đèn. Ngọn lửa bùng lên, góc giấy ch/áy xém - Xối! Chậu nước giếng dập lửa, tro tàn b/ắn lên bài vị. Bố vung ghế định đ/ập, Dư Uyển giũ tờ hôn thư ướt sũng: 'Điểm chỉ đi.'
Chữ 'tự nguyện' đỏ như m/áu nhòe nhoẹt, tựa gương mặt nức nở.
Bình luận
Bình luận Facebook