Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tận mắt chứng kiến bạn trai ngoại tình, tâm trạng sẽ ra sao?
Không biết người khác thế nào, nhưng lúc này đây tôi chỉ cảm thấy một nỗi trống rỗng lạ thường, như thể người trước mắt chẳng liên quan gì đến mình.
Bên khung cửa kính, một người tuấn tú lịch lãm, một người ngây thơ đáng yêu, từng cử chỉ ăn uống thân mật, những hành động nhỏ đầy ngọt ngào.
Nếu người đàn ông đó không phải bạn trai mình, hẳn tôi đã thốt lên lời khen 'trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa'.
Tiếc thay, đời không nhiều chữ 'nếu' đến thế.
Người đàn ông đang nhìn đối phương với ánh mắt cưng chiều ấy, chính là người yêu tôi bảy năm trời.
Nhưng giờ phút này, anh đang ân cần lau khóe miệng cho cô gái khác.
Có lẽ ánh nhìn tôi quá rõ ràng, đôi uyên ương say đắm cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của tôi.
[Vũ Thanh!]
Chu Nghị đứng phắt dậy, vẻ mặt hoảng hốt, tay vô thức kéo cổ áo. Tôi biết, đó là cử chỉ khi hắn mất bình tĩnh.
Tôi đẩy cửa bước vào, lặng thinh nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt Chu Nghị chạy trốn, tay chỉ về phía cô gái: [Đây là trợ lý mới của anh, Hứa D/ao. Do dự án bận quá, xong việc nên cùng đi ăn thôi.]
Hứa D/ao đứng lên nở nụ cười đắc ý, đưa tay ra: [Hẳn là tiểu thư Mạnh rồi. Em là trợ lý của Nghị ca, tên Hứa D/ao.]
Tôi không bắt tay, chăm chăm nhìn nụ cười khiêu khích đang nở dần trên mặt cô ta. Hứa D/ao thu tay về tự nhiên, liếc nhìn Chu Nghị rồi quay sang tôi: [Chỉ là dùng bữa với Nghị ca thôi, chị đừng hiểu nhầm.] Nụ cười chợt tắt, giả vờ ngạc nhiên: [Hay chị không tin tưởng Nghị ca, đặc biệt tới giám sát?]
Chu Nghị nhíu mày, giọng bực dọc: [Mạnh Vũ Thanh! Em cứ đa nghi vô cớ, giờ còn gây chuyện ở công ty. Đủ rồi đấy!]
Chưa kịp nửa lời, tôi đã thành kẻ có tội. Tôi bật cười. Điệu cười ắt hẳn rất kỳ quái, khiến cả hai đối phương ngơ ngác.
[Anh mải ăn đến quên cả xem điện thoại sao?] Tôi ngắt lời hắn. Chu Nghị gi/ật mình mở điện thoại, mặt tái đi khi thấy tin nhắn tôi gửi từ một tiếng trước.
Tôi đến đây vì việc chính đáng. Chuỗi hạt đem bảo dưỡng đã được Chu Nghị lấy về, để trong ngăn bàn. Hôm nay đến lấy, nào ngờ chứng kiến cảnh tượng này.
Bỏ qua hắn, tôi mở ngăn kéo lấy hộp nữ trang nhung đen. Chiếc hộp trống không khiến mắt tôi giãn đồng tử.
[Đồ ở đâu rồi?] Giọng tôi vút cao. Chu Nghị tránh án nhìn. Tôi dí chiếc hộp vào mặt hắn: [Hỏi anh đồ đâu rồi!]
[Ý chị nói cái này ư?] Hứa D/ao bật cúc áo đầu tiên, để lộ sợi dây chuyền cổ điển đeo trên cổ. [Sao nó ở cô?] Tôi hỏi Hứa D/ao nhưng mắt không rời Chu Nghị.
Hứa D/ao cười: [Chị để ý dây chuyền thế ư? Nghị ca thấy đẹp nên tặng em. Nếu chị cần, em trả lại vậy.] Tay cô ta với lên cổ.
[Đừng tháo!] Chu Nghị nắm tay Hứa D/ao, quay sang tôi quát: [Em làm quá! Một sợi dây chuyền thôi mà. Đồ em nhiều thế, thiếu gì. Anh m/ua cái khác. Đã tặng người ta rồi, em không nghĩ đến thể diện Hứa D/ao à?]
Tôi ch*t lặng nhìn gương mặt thân quen mà giờ đã xa lạ. [Anh biết đó là kỷ vật bà ngoại để lại!]
Ánh mắt Chu Nghị thoáng ngơ ngác. Hóa ra hắn đã quên.
Hứa D/ao đỏ mắt, giọng run run: [Nghị ca, em không sao đâu. Đừng cãi nhau vì em.]
Chu Nghị đỏ mặt gầm gừ: [Cái dây chuyền tầm thường! Đừng có làm lo/ạn ở đây!]
Tôi nheo mắt. Nếu hắn còn nhớ, ắt biết tôi đã hết kiên nhẫn. Tiếc thay, hắn đã quên sạch.
Nở nụ cười lạnh, tôi gi/ật phắt dây chuyền trên cổ Hứa D/ao. Sợi xích mảnh đ/ứt phựt, để lại vệt m/áu trên da.
Chương 23
Chương 42
Chương 16
Chương 20
Chương 13
Chương 11
Chương 13
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook