Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi ôm chăn lăn qua lăn lại... Hai anh em nhà này, mỗi người đều có vị ngọt ngào riêng.
Đang mơ màng nhớ lại thì cửa phòng bật mở. Là anh trai bạn trai tôi. Vẫn khuôn mặt lạnh tanh, nhưng lời nói lại dịu dàng: 'Bảo bối. Dậy ăn cơm đi. Anh cả dạo này không có nhà, em cứ ở đây.'
Má tôi ửng đỏ: 'Anh ấy bao giờ về?'
Anh khẽ nhếch mép: 'Quan tâm anh ấy thế? Không phải em bảo anh ấy chán lắm sao?'
Tôi ngay thẳng đáp: 'Chính vì anh ấy chán nên em mới hỏi thăm!' Rồi thêm: 'Tối qua em đi dự tiệc với anh ấy mà, sao sáng nay lại ở giường anh?'
Anh bình thản giải thích: 'Em nhầm anh cả với tôi. Anh ấy đưa em qua đây.'
'Tôi... có làm gì quá đáng không?'
'Em muốn làm gì quá đáng?'
Tôi làm bộ thẹn thùng: 'Đồ x/ấu xa.'
Anh cười lạnh. Tôi vẫn tiếp tục diễn.
Nhân tiện cuối tuần, ăn xong cơm anh vào phòng làm việc. Tôi rón rén ra cửa ngó nghiêng. Ánh mắt anh liếc qua khiến tôi như bị thôi miên, bước vào...
...
Những ngày cuối tuần sau đó, chúng tôi có những cuộc 'giao lưu' sâu sắc. Đến thứ Hai đi làm, chân tôi còn mềm nhũn, eo đ/au ê ẩm.
Anh trai bạn trai vẫn lạnh lùng như tiền kiếp. Khi vào xin chữ ký, ngón tay tôi vô tình chạm vào tay anh. Tôi cắn môi nhìn lên. Trên cổ anh còn hằn vết cắn của tôi.
Anh liếc nhìn khiến tôi suýt lao vào ôm chầm. Nhưng anh lấy từ ngăn kéo ra một hộp quà đưa tôi.
Mở ra xem - ôi, đồ gặm nướu...
Đúng là... Anh lại đưa thêm thẻ đen: 'Muốn gì tự đi m/ua.'
'Cảm ơn anh cả...'
Cầm thẻ và món đồ chơi bước ra, tôi nghiến răng nhìn thứ đồ gặm nướu. Đúng là tôi thích cắn anh thật. Anh cũng bảo nên m/ua cái này. Thôi được.
Trưa hôm ấy, tôi ra mall chiến đấu: Vài bộ nội y gợi cảm, một chiếc đồng hồ và dây chuyền triệu đô... Đồng hồ tặng bạn trai làm của bù. Dây chuyền tự thưởng cho mình. Còn nội y gợi cảm sẽ mặc cho anh cả xem, coi như lời cảm ơn.
Tối về biệt thự nhà anh, 'bạn trai giả' đã đợi sẵn. Ăn cơm xong, tôi vào tắm. Bước ra đã thấy anh ngồi bên tủ đầu giường nhìn chiếc đồng hồ: 'Tặng Gia... tặng anh à?'
Gật đầu. Anh cười lạnh: 'Hào phóng đấy. Dùng thẻ của anh cả?'
Tôi dí vào người anh: 'Sao anh biết?'
Anh hơi đơ người. Tôi thì thào: 'Em dùng tiền của anh cả để nuôi anh đó.'
Tay anh nâng cằm tôi lên...
Đang lúc mây mưa dở dang thì tiếng vali lê sàn vang lên...
Anh cả đứng nhìn chúng tôi. Tôi hoảng hốt lắp bắp: 'Trốn... trốn đi! Anh ấy về rồi!'
Anh cả thong thả: 'Anh cả về phòng mình, có vào đây đâu.'
Trời ơi ai mới là anh cả đây? Tim tôi đ/ập thình thịch. Đúng lúc tưởng trời sập thì tiếng bước chân bạn trai rẽ hướng sang phòng làm việc.
Tôi đẩy anh ra: 'Anh cả mà biết chúng ta làm chuyện đó thì... không hay.'
Bặm môi: 'Em không muốn người khác tưởng tượng cảnh chúng mình.'
Anh cả: ...
Anh cả bước ra. Tôi vội thay ga giường, chạy đi tắm lần nữa. Bạn trai không biết tôi ở nhà anh, vẫn mải làm việc. Tôi ném tấm ga ướt đẫm xuống phòng giặt tầng một, rồi chạy như bay về giường.
Đêm đen như mực. Tim tôi dần ng/uôi ngoai, nhưng lại thấy trống trải. Lăn qua lăn lại trên giường bạn trai, tôi bày bừa cả chăn gối.
Đang thấp thỏm thì cửa phòng bật mở. Đèn vụt sáng.
Tôi dụi mắt ngái ngủ: 'Tối nay anh không ngủ phòng làm việc nữa à?'
Anh ngơ ngác giây lát, rồi bỗng hiểu ra: 'Dạo này sức khỏe hồi phục rồi.'
Nói rồi xông tới ôm chầm... Thoáng thấy bóng anh cả lướt qua cửa.
Sáng hôm sau bàn ăn. Bạn trai đút cho tôi miếng sandwich. Tôi đ/ấm nhẹ: 'Dạo này anh lạnh nhạt quá, tưởng anh hết yêu em rồi!'
Anh vội ôm tôi dỗ dành: 'Bảo bối, anh yêu em nhất mà.' Rồi hôn má.
Anh cả ngồi đối diện lạnh lùng quan sát. Tôi bĩu môi: 'Không được đối xử bất nhất với em nữa.'
Anh vội vàng hứa hẹn. Tôi cũng đút sữa cho anh uống.
Anh cả đột ngột lên tiếng: 'Tối nay hai đứa giảm âm thanh xuống.'
Cả hai ngước lên. Giọng anh lạnh tanh: 'Ở phòng làm việc còn nghe thấy.'
Tôi: ...
Bạn trai: ...
Anh giơ cổ tay đeo chiếc đồng hồ tôi tặng lên, nhấp ngụm cà phê. Bạn trai cười hềnh: 'Anh m/ua đồng hồ mới à? Đẹp đấy.'
Tôi tròn mắt: 'Đây rõ ràng là em tặng anh mà!'
Mặt bạn trai suýt nứt toác.
Từ hôm bạn trai về, chúng tôi sống chung nhà. Suốt ngày quấn quýt. Ở công ty, tôi tỏ ra kính trọng anh cả, như chỉ có qu/an h/ệ em dâu - anh chồng. Nhưng anh cả có vẻ không bình thường.
Đang mải làm việc, điện thoại nội bộ vang lên. Giọng anh cả lạnh băng: 'Vào đây.'
Tôi vội bước vào. Anh nhếch cằm ra hiệu ngồi xuống. Tôi khoanh tay đặt trên đùi, ra vẻ ngoan ngoãn.
'Dùng đồ gặm nướu chưa?'
Tôi đỏ mặt gật đầu: 'Cảm ơn anh cả, em dùng rồi. Em có hỏi Gia Nam, ngại quá chuyện này mà còn nhờ anh giúp.'
Anh nghẹn lời: 'Tự tôi m/ua cho em.'
Tôi ngơ ngác: 'Nhưng Gia Nam bảo anh m/ua giúp cậu ấy mà.'
Lẩm bẩm: 'Rốt cuộc ai nói dối đây.'
Anh nhìn chằm chằm: 'Tôi không nói dối. Tự tôi m/ua, không liên quan cậu ta.'
Tôi gật đầu: 'Vâng, cảm ơn anh cả. Chắc anh thấy em cắn cậu ấy rồi phải không?'
Thẹn thùng: 'Em đúng là hay thích cắn người.' Rồi nghiêm túc: 'Nhưng thích cắn không phải bệ/nh. Còn Gia Nam hay giả làm anh, em mới nghĩ là bệ/nh.'
Anh cả nhìn tôi chăm chú. Tôi thành khẩn: 'Mấy bữa trước cậu ấy cứ đóng giả anh. Cử chỉ, thần thái, cách nói y chang. Với lại... trước cậu ấy rất thích gần em, vậy mà hồi đó em ve vuốt thế nào cũng không xi nhê.'
'Anh cả ơi, em nghi Gia Nam bị t/âm th/ần phân liệt.'
Chương 13
Chương 37
Chương 16
Chương 7
Chương 12
Chương 20
Chương 12
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook