Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Bà ngoại tôi lại chọc vào trán tôi, 'Đồ vô tích sự, chưa cưới xin gì đã lấy tiền người ta, trả lại đi.'
Tôi lắc đầu, 'Không trả.'
Bà liếc Chu Đằng đang im lặng, rồi cũng bỏ qua chuyện này.
Thực ra không phải tôi không muốn trả, nhưng tôi cần vốn để ki/ếm tiền.
5
Chu Đằng ở lại nhà tôi. Bà ngoại dọn thêm phòng cho cậu ấy.
Tôi hào phóng tặng cậu bộ chăn gối yêu thích của mình.
Sáng tôi đi học, Chu Đằng ra công trường. Bà còn chuẩn bị cơm hộp riêng cho cậu.
Cậu làm việc hăng say, tuổi mười tám chín mươi tràn đầy sinh lực. Ban ngày làm công trường, tối về còn quét sân tưới vườn giúp bà.
Bà ngoại trồng hai mẫu rau, quanh năm thu hoạch đem ra chợ sớm b/án. Sáu mẫu đất còn lại cho thuê, đủ ăn qua ngày.
Mấy năm gần đây sức bà yếu dần, định tính cho hết đất thuê rồi ra thị trấn làm thuê. Nay có Chu Đằng, bà yên tâm - cháu rể cũng kham được việc như trâu.
Trong lúc mọi người bận rộn, tôi dùng 500 nghìn trong thẻ của Chu Đằng để đầu tư. Tôi chơi chứng khoán theo kiểu thận trọng, nghiên c/ứu kỹ trước khi đặt cọc. Mỗi tuần lãi tầm 4-5 trăm, dần dần tích lũy được hơn 3 triệu sau 4-5 tháng.
6
Sau cái nắng như đổ lửa của Bắc Kinh, làn da Chu Đằng dần trắng trở lại. Nước da sáng lộ rõ nét thanh tú: mắt hai mí, sống mũi cao, đuôi mắt hơi xếch. Bộ quần áo bông thô mang vẻ cương nghị đặc trưng thập niên 70-80.
Đến tháng 11, công trường đóng cửa. Bà ngoại giữ cậu ở lại phụ việc nhà. Ngày đông khô hạn, Chu Đằng gánh từng xô nước tưới luống rau.
Cuối tuần tôi về ôn thi, ngồi dưới mái hiên cùng cậu. Cậu lặng lẽ đọc truyện hoặc nhặt rau. Kỳ thi kết thúc cũng vừa lúc tuyết đầu mùa rơi.
Chu Đằng đạp xe ba bánh đón tôi. Gió thốc bay chiếc mũ len, cậu nhặt về đưa lại. Tóc cậu điểm bông tuyết trắng xóa. Tôi chợt thấy hình ảnh Chu Đằng 18, 28 hay 48 tuổi dường như chẳng khác nhau. Bất giác tôi véo má cậu: 'Chu Đằng...'
Cậu hơi ngỡ ngàng, vụng về đội mũ lại cho tôi. Kỳ nghỉ đông, nhà chỉ còn hai đứa khi bà ngoại vào Hàng Châu thăm dì hai. Tối tôi xồng xộc mang gối sang phòng cậu, hách dịch bảo: 'Dịch vào trong chút!' Chu Đằng cứng đờ như tượng, đành phải leo lên giường ngủ phía trong.
Suốt mười ngày bà đi vắng, tôi 'chiếm đóng' phòng cậu. Đến khi bà về mang theo bao nhiêu bánh kẹo, tôi ăn hết phần cả hai.
Trước Tết, tôi b/án toàn bộ cổ phiếu được 35 triệu. Đưa bà 10 triệu, còn Chu Đằng 10 triệu thì cậu trả lại, thêm 12.310k nữa. Tôi hỏi: 'Trong người còn đồng nào không?'
Cậu lắc đầu: 'Thiếu à? Tháng sau đi làm em đưa chị thêm.'
Tôi thở dài: Rõ ràng là đã sạch túi rồi còn gì.
Chương 7
Chương 12
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 16
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook