Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"M/ua, dì Lâm tốt quá, cháu thích dì Lâm nhất!"
Biết được tình trạng bệ/nh của con bé, tôi đặc biệt đến tìm mẹ Tiểu Tuyết để hỏi kỹ về tiền sử dị ứng và cách sử dụng th/uốc hen khi lên cơn. Trong lòng tôi, con bé đã như con gái ruột.
Sau vụ việc, dù từng là người thân thiết nhất với mẹ Tiểu Tuyết, tôi không dám đến thăm chị. Nhìn dáng vẻ tiều tụy của chị, tôi lại nghĩ đến cảnh nếu con mình gặp nạn...
Giá như trước đây tôi cũng dặn dò Tiểu Tuyết kỹ lưỡng như con mình...
Giá như hôm đó tôi giữ con bé lại...
Muôn vàn cái 'giá như' như dầu sôi th/iêu đ/ốt lương tâm, trong khi kẻ đáng trách nhất vẫn nhởn nhơ dạo bước.
Đang mải miết trong dòng suy tư, khi tầm mắt tập trung vào cảnh tượng trước mặt, m/áu dồn lên n/ão khiến tôi choáng váng!
9
"Ông định làm gì con tôi!!!"
Tôi như đi/ên lao tới, đ/ập tan bàn tay khô quắt đang với về phía con gái, gi/ật mạnh đứa trẻ ra sau lưng. Những chiếc bánh cay vung vãi khắp sàn.
Nam Nam mếu máo, đôi môi lấm tấm dầu loang lổ. Ông Lý nhe hàm răng vàng khè chỉ còn trơ hai chiếc răng dài ngoẵng, nếp nhăn co rúm tạo thành nụ cười g/ớm ghiếc như chiếc lá khô nhàu nát.
"Ăn đi, cho cháu ăn..."
Tay tôi run bần bật chỉ vào ông ta: "Cảnh cáo ông lần cuối - tránh xa con gái tôi ra! Dám đụng một sợi tóc nó, dù ông có là x/á/c ch*t biết đi, tôi cũng kết liễu ông ngay!"
Gương mặt nhăn nheo bỗng chùng xuống. Bàn tay gân guốc siết ch/ặt cổ tay tôi đến mức không thể giãy ra. Đôi mắt đục ngầu với lòng trắng chiếm hai phần ba nhãn cầu liếc dọc người tôi, khóe miệng nhếch lên đầy khiêu khích. Ánh mắt đ/ộc địa khiến da gà nổi lên khắp cổ.
Ông ta buông tay, lại giả bộ hiền lành chống gậy lần đi, túi áo phồng lên những gói bim bim. Cổ tay tôi hằn nguyên dấu năm ngón tay trắng bệch.
Một lão già yếu đuối cần được bảo vệ ư? Một lão q/uỷ đội lốt người đấy chứ!!
Tôi đã để mắt canh chừng thế mà chỉ lơ đễnh tích tắc, hắn đã lẻn đến! Mặt lạnh như tiền, tôi bế con về nhà. Có lẽ vẻ mặt dữ tợn hiếm thấy khiến Nam Nam sợ hãi đến nín khóc.
"Con hứa với mẹ thế nào? Mẹ đã dặn không được nhận đồ ăn lạ! Chẳng phải mẹ từng bảo ông ta là kẻ x/ấu sao?"
Con bé ôm ch/ặt cổ tôi nức nở: "Mẹ đừng gi/ận, Nam Nam không dám nữa đâu... Ông Lý bảo ăn xong sẽ dẫn con đi gặp Tiểu Tuyết nên con mới..."
Nghe đến đó, tôi lạnh toát sống lưng. Đã lâu lắm rồi Tiểu Tuyết không đến lớp. Mỗi lần con hỏi "Sao bạn Tiểu Tuyết biến mất rồi hả mẹ?", tôi chỉ biết dỗ dành rằng bạn ấy chuyển trường về với ông bà.
Nhưng tin đồn trong khu tập thể lan nhanh. Một hôm con bé hỏi ngây thơ: "Mẹ ơi, 'ch*t' là gì? Bạn Tiểu Tuyết ch*t rồi, thế bao giờ đến lượt con?"
Tôi ôm con khóc nấc. Chỉ khi lưỡi d/ao c/ắt vào da thịt mình, người ta mới thấu nỗi đ/au. Tôi không dám tưởng tượng cảnh mất Nam Nam.
Lão già khốn nạn đó! Tôi cuống quýt thu vài bộ đồ, lái xe đưa con về nhà bố mẹ đẻ, nhắn chồng đang công tác sớm quay về. Dặn đi dặn lại hai cụ phải giữ cháu trong tầm mắt.
Trở về khu tập thể, tôi xông thẳng vào căn nhà mà bấy lâu không dám bén mảng - nhà Tiểu Tuyết.
10
Không gian vẫn y nguyên. Đôi giày thể thao in hình hoạt hình, dép lông mềm xếp ngay ngắn ở hiên. Như thể cô bé bím tóc vẫn sẽ chạy ùa vào, má lúm đồng tiền hớn hở: "Mẹ yêu ơi, cơm chín chưa? Con đói lắm rồi!"
Chạm vào chiếc cốc in hình mèo Kitty, nước bên trong vẫn còn âm ấm...
Mẹ Tiểu Tuyết thấy tôi, khó nhọc nở nụ cười: "Mẹ Nam Nam đến chơi à." Cơn phẫn nộ sôi sùng sục trong tôi chợt tắt lịm. Giờ đây đối diện chị, tôi bỗng hoang mang không biết việc mình làm đúng hay sai.
Mái tóc chị đã bạc nửa nhưng được chải gọn gàng. Đôi mắt từng long lanh giờ đờ đẫn như mắt cá ch*t. Bố Tiểu Tuyết từ bếp bước ra, gật đầu chào.
Ngồi xuống ghế sofa, lần đầu tôi để ý tấm ảnh dưới mặt kính bàn - Tiểu Tuyết đang giơ tay chữ V cười tít mắt bên Ngô Vũ Đồng. Cô bé kia ngồi ngay ngắn bưng bánh, nụ cười e lệ nhưng rạng rỡ.
Tôi kể lại sự việc lão Lý dụ dỗ Nam Nam. Mẹ Tiểu Tuyết thở dài: "Kể ra làm gì nữa? Cảnh sát còn bó tay. Già cả rồi, có đ/âm xe điện ngược chiều gây t/ai n/ạn, cảnh sát giao thông còn phải dỗ dành. Chị cố trông cháu kỹ hơn đi."
Tôi hỏi thẳng: "Hai người thực sự tin Tiểu Tuyết ch*t vì hen suyễn ư? Tự nhiên sao phát bệ/nh đột ngột thế?"
Chương 37
Chương 16
Chương 7
Chương 12
Chương 20
Chương 12
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook