Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi và chồng kết hôn mười năm vẫn chưa có con.
Anh ấy nói đã đi khám và là lỗi từ phía anh, không nỡ để tôi chịu đựng thụ tinh nhân tạo. Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định nhận nuôi một đứa trẻ ở viện mồ côi.
Hôm đó, hai vợ chồng tôi hẹn trước rồi cùng đến một viện mồ côi ngoại thành.
Vừa chọn xong đối tượng nhận nuôi, định làm thủ tục thì bỗng nghe thấy tiếng lòng ai vang lên:
"Chán quá! Nếu không phải mụ phù thủy già này chiếm vị trí chính thất của bố, tao đã không phải làm con nuôi để gọi nó bằng mẹ! Đáng lẽ tao mới là con đẻ của bố mà!"
"Haizz...Bố tao là con rể, ly hôn xong chẳng được gì. Đợi tao thành con nuôi, vừa được đoàn tụ với bố, vừa thừa kế gia sản của mụ già!"
"Đợi mụ ch*t, tao sẽ đón mẹ đẻ về, ba bố con sống hạnh phúc!"
Mụ phù thủy già? Là tôi ư?
1.
Trong viện mồ côi.
Tôi nhìn cậu bé khoảng tám chín tuổi trước mặt: áo sơ mi nhỏ, quần tây tinh tươm, thắt nơ, nụ cười má lúm đồng tiền đáng yêu. Không ngờ những lời đ/ộc địa kia lại phát ra từ miệng cậu ta.
Kiếp trước, tôi đã bị vẻ ngoài ngây thơ này đ/á/nh lừa, đưa hắn về nhà.
Nhưng thực chất hắn không phải trẻ mồ côi, mà là con riêng của chồng tôi Thẩm Hạo với nhân tình bên ngoài, tên Thẩm Dục, được cố tình đưa vào viện mồ côi chờ tôi nhận nuôi.
Sau khi về nhà, hắn nhiều lần chia rẽ tình cảm vợ chồng, vu cáo tôi ng/ược đ/ãi khiến tôi bị cả nhà chỉ trích.
Cuối cùng, tôi bị hắn xô ngã cầu thang đến ch*t, toàn bộ tài sản rơi vào tay hai bố con gian manh.
Bố mẹ tôi đ/au lòng mà qu/a đ/ời. Lũ chúng dọn nhân tình về chung sống, một nhà ba người hưởng lạc trên thành quả tôi dựng nên.
May mắn thay, trời xanh cho tôi quay về ngày định nhận nuôi Thẩm Dục.
Tôi bản năng hỏi lại: "Cháu vừa nói gì cơ?"
Thẩm Dục mở to mắt ngây thơ: "Dạ cháu không nói gì ạ!"
Lúc này tôi mới nhận ra, đó không phải lời nói mà là nội tâm hắn. Nhìn kỹ lại, quả nhiên đường nét cậu ta giống chồng tôi đến lạ.
Tám chín tuổi... Thì ra anh ta đã ngoại tình từ sớm, khó trách mấy năm nay luôn dựng hình tượng người chồng chung thủy!
Thẩm Hạo có vẻ lo lắng, gượng cười nói: "Vợ yêu, mình nhận nuôi cháu này nhé? Anh thấy rất hợp nhãn."
Ánh mắt tôi lướt qua gương mặt chồng, dừng lại ở cô bé nép trong góc phòng.
"Thế à? Nhưng em thích bé gái kia hơn..."
Đó là cô bé độ năm sáu tuổi, váy trắng lấm lem, tóc tết vội vàng. Một bên tóc xõa, tay ôm chú thỏ vải bạc màu, e dè núp sau cánh cửa với đôi mắt long lanh.
Nghe tôi nói, cô bé lùi lại nhưng rồi đột nhiên mạnh dạn ngước nhìn.
Tôi khẽ cười xòa, ngồi xổm vẫy tay.
"Lại đây con..."
Cô bé ngỡ ngàng, chập chững vài bước rồi dừng lại.
Thẩm Hạo biến sắc: "Em! Chúng ta đã thống nhất nhận con trai mà? Con bé này trông..."
Thẩm Dục mất bình tĩnh: "Cô ơi! Hai người hứa nhận nuôi cháu mà? Vương Đóa Đóa bẩn thỉu như ăn mày, chả ai chơi cùng!"
Vương Đóa Đóa khẽ thều thào: "Dạ... Đóa Đóa không phải ăn mày..."
Tôi xoa đầu cô bé: "Đúng rồi, con là chiếc áo ấm của mẹ mà.""
Đôi mắt nhỏ bỗng sáng rỡ: "Mẹ... Cô sẽ làm mẹ Đóa Đóa ạ? Nhưng..."
Thẩm Hạo sốt ruột: "Sao em đột ngột thế? Đã bàn nhận con trai kia rồi mà? Con gái thì kế thừa gia sản sao được?"
Tôi quay sang cười nhạt: "Con gái sao không được? Gia sản nhà ta đâu phải của anh? Anh chỉ là con rể, có tài sản gì đâu?"
"Còn tài sản của tôi, muốn cho ai là quyền của tôi!"
2.
Tôi và Thẩm Hạo yêu nhau tự do. Suốt bao năm, dù là con rể nhưng gia đình tôi chưa bao giờ coi thường anh.
Ngay cả khi kết hôn mười năm không con, bố mẹ chỉ động viên đi khám chứ không thúc ép.
Nghe tôi nói thẳng, Thẩm Hạo sửng sốt: "Tống Kiều, em..."
Đời trước, tôi chưa từng phũ phàng thế. Nhưng giờ đã vạch trần bộ mặt ký sinh trùng của hắn.
Hắn không chỉ lừa tình, còn chiếm đoạt tài sản, biến tấm lòng tôi thành trò hề.
Không có chuyện "Hiền thê đưa ta lên mây xanh, ta tặng vạn lượng vàng", mà là "Hiền thê tặng vạn lượng vàng, ta tặng hiền thê...một nấm mồ!"
Tôi liếc nhìn hắn, giọng châm biếm: "Sao? Anh thấy không đúng sao? Nhà cửa, xe cộ đều là tài sản riêng của tôi. Người thừa kế của tôi, tôi không được chọn à?"
Thẩm Hạo sững sờ vì thói quen được tôi chiều chuộng bấy lâu. Nhưng với bản tính giả dối, hắn vội che giấu bằng nụ cười gượng gạo.
Chương 9
Chương 21
Chương 18.
Chương 17
Chương 5
Chương 13
Chương 10
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook