Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Anh nghe được mấy lời đồn này từ đâu vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Tuân tỏ ra vô cùng khó hiểu.
Còn nói cả thời gian tôi hôn mê nữa.
Anh ta cứ lảm nhảm mãi về Liễu Tuyết Nghiên, nào là vầng trăng trắng.
Khiến anh nghe mà cứ ngẩn người ra.
Còn kể rằng anh đã bị bác sĩ trêu rằng giới trẻ bây giờ chơi trò gì mà lắm chiêu thế.
Khiến anh cảm thấy ngại ngùng.
Nghe anh chối đây đẩy,
Tôi chớp chớp mắt, không nhịn được hỏi:
“Nhưng lúc anh tìm chim hoàng yến, chính là dùng ảnh nghiêng của Liễu Tuyết Nghiên mà tìm ki/ếm đấy thôi.”
“Hơn nữa, em còn phát hiện trong thư phòng của anh có tấm ảnh chung với Liễu Tuyết Nghiên, phía sau còn ghi một hàng chữ: 'Càng là khách hồng trần kinh h/ồn, càng là người không thể với tới.'”
“Nói cách khác, chẳng phải là thích mà không với tới sao?”
“Chẳng phải đó chính là ý nghĩa của vầng trăng trắng sao?”
Dù đang nói chuyện này nhưng tôi vẫn không kìm được cơn gh/en.
Có lẽ thấy tôi có lý có chứng,
Hoắc Tuân ngẩn ra vài giây.
Nhíu mày hồi tưởng một lát rồi mới giải thích:
“Em hiểu lầm rồi, tôi và Liễu Tuyết Nghiên là bạn cùng đại học, cùng khoa. Lúc tốt nghiệp cô ấy chụp ảnh kỷ niệm với tất cả mọi người, cũng mời tôi. Nghĩ rằng ai cũng chụp nên tôi không từ chối.”
“Sau khi tốt nghiệp, cô ấy tặng tôi tấm ảnh này. Tôi tưởng cô ấy không muốn giữ nên cất đi, chẳng để ý gì thêm.”
“Tôi còn chẳng xem kỹ, hoàn toàn không phát hiện cô ấy viết chữ ở mặt sau.”
Nghe lời giải thích của anh,
Tôi hơi nhíu mày, dần ng/uôi ngoai:
“Được rồi, chuyện tấm ảnh có thể hiểu như vậy. Vậy còn bức ảnh nghiêng anh dùng để tìm chim hoàng yến, chẳng lẽ không phải là của Liễu Tuyết Nghiên sao?”
“Tôi làm gì có mái tóc dài thế.”
“Tôi luôn để tóc ngắn ngang vai.”
Để chứng minh, tôi cầm mái tóc mình lắc lư trước mặt Hoắc Tuân.
Tưởng rằng điểm này sẽ khiến anh áy náy,
Không ngờ Hoắc Tuân cười khẽ búng mũi tôi:
“Là em không nhớ thôi. Hồi đó anh đến trường em diễn thuyết, đúng lúc em tham gia cuộc thi Top 10 ca sĩ. Lúc ấy em đội tóc giả màu vàng óng, giọng hát như thiên thần, khiến người ta mê mẩn không rời mắt.”
Nghe anh nhắc,
Tôi nghiêng đầu.
Cố nhớ lại.
Bởi từ nhỏ đến lớn tôi tham gia vô số cuộc thi ca hát.
Mỗi lần trang phục, kiểu tóc đều khác nhau nên chẳng để ý.
Nhưng khi anh nói vậy,
Tôi chợt nhớ ra.
Hồi đó giải nhất có thưởng 10.000 tệ,
Nên tôi đầu tư trang điểm chỉn chu để đoạt giải.
Tôi m/ua bộ tóc giả đắt tiền, chỉ dùng một lần rồi b/án lại trên mạng.
Giờ ngẫm lại,
Hóa ra bức ảnh nghiêng đó chính là tôi.
Biết được người anh thích từ đầu chính là mình,
Tôi ôm cổ anh hôn đ/á/nh chụt một cái:
“Thì ra là em hiểu lầm anh rồi!”
Thấy tôi ôm cổ, Hoắc Tuân nắm eo tôi, cười gian:
“Hiểu lầm anh rồi hả? Vậy em định xin lỗi thế nào?”
Tôi thành khẩn gật đầu:
“Ừ, anh muốn em xin lỗi kiểu gì?”
Hoắc Tuân xoa xoa eo tôi, cười đầy ẩn ý:
“Mấy hôm nữa em sẽ biết.”
Nhìn nụ cười gian xảo của anh,
Tôi: “......”
Linh cảm thấy đại họa sắp đến!
15
Sự thật đúng như dự đoán.
Khi 'bà dì' vừa đi,
Hoắc Tuân bắt tôi xin lỗi không ngừng nghỉ.
Trên sofa cũng xin lỗi.
Trong bếp cũng xin lỗi.
Phòng tắm càng xin lỗi thảm thiết.
Sau chục lần 'xin lỗi', tôi mềm nhũn chân, bám vào bàn ăn thương lượng:
“Em... em nghĩ lời xin lỗi đã đủ rồi.”
“Xin nữa... em ch*t mất!”
Chân tôi run lẩy bẩy.
Nghe giọng tôi r/un r/ẩy, Hoắc Tuân ôm eo tôi nhẹ nhàng hơn, thì thầm:
“Số lần thì đủ, nhưng thành ý chưa đâu.”
Tôi ngơ ngác:
Nắm tay anh đang mơn trớn, hỏi:
“Thế nào mới gọi là đủ thành ý?”
“Đương nhiên là... có em bé rồi.”
Hoắc Tuân nắm hai tay tôi,
Bế tôi thẳng vào phòng ngủ.
Đêm đó, tôi như chiếc bánh tráng,
Bị lật qua trở lại đến vàng ruộm,
Rồi bị nuốt chửng không thương tiếc.
16
Trời không phụ người.
Hai tháng sau,
Tôi có th/ai.
Nhìn hai vạch đỏ chói trên que thử th/ai,
Tôi hớt hải chạy vào thư phòng đưa cho Hoắc Tuân:
“Lần này em m/ua loại mới nhất, chắc không sai đâu nhỉ?”
Đang họp online,
Hoắc Tuân vội kết thúc cuộc họp,
Đứng phắt dậy cầm que thử xem xét kỹ lưỡng.
Ánh mắt nghiêm túc như đang đọc hợp đồng trăm tỷ.
Thấy vậy tôi hơi lo lắng,
Vì hai hôm trước còn lén ăn kem.
Liệu có phải do kem mà lại gây nhầm lẫn như lần trước?
Tôi chọt chọt anh:
“Hay là...”
Que thử có thể không chuẩn.
Chưa kịp nói hết,
Hoắc Tuân đã nắm tay tôi:
“Hỏng rồi! Hai hôm trước em ăn lén kem, không biết có hại gì không.”
“Đi, đi viện kiểm tra ngay!”
Nhìn anh lo lắng cho mình,
Tôi bật cười.
Hóa ra được người khác đặt trên đầu ngón tay yêu chiều,
Ngọt ngào đến thế sao?
17
Đến bệ/nh viện,
Hoắc Tuân dẫn tôi đi khám tiêu hóa trước.
Sau vài xét nghiệm,
Bác sĩ khuyên sang khoa sản.
Làm siêu âm xong, Hoắc Tuân dán mắt vào tờ kết quả.
Chương 37
Chương 16
Chương 7
Chương 12
Chương 20
Chương 12
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook