Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi cười ngọt ngào, hơi e thẹn.
Anh ấy cũng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Tôi đã thích anh từ hồi cấp ba, khi anh học lớp 12 còn tôi lớp 10.
Anh thi đỗ Đại học Q ở Bắc Kinh.
Ban đầu bố mẹ không muốn tôi rời thành phố S.
Nhưng tôi vẫn đăng ký vào Đại học R ở Bắc Kinh.
Chỉ tiếc là ký ức của tôi chỉ dừng lại ở khoảnh khắc trúng tuyển.
Tôi đang đ/au đầu nghĩ cách bắt chuyện với Trần Gia Ngôn thì...
Nhìn những bức ảnh này, lòng tôi dâng lên nỗi day dứt khôn ng/uôi.
Đúng lúc tôi lật album ảnh để xem mình đã sống những năm tháng thế nào, chồng tôi ôm tôi từ phía sau.
Anh bắt đầu hôn lên cổ tôi.
22
Hơi thở ấm áp phả vào gáy khiến người tôi rùng mình.
Cổ họng vô thức bật ra ti/ếng r/ên kỳ lạ.
Anh khẽ cười khúc khích: 'Nh.ạy cả.m thế? Nhớ chồng rồi hả?'
Chưa kịp đáp, tôi đã bị anh bế thốc lên giường.
Khi ánh mắt đầy d/ục v/ọng của anh phủ lên người, tôi thấy cái vẻ ngoài điềm đạm ấy trở nên xa lạ mà nao lòng.
Dường như chàng trai thanh cao ngày nào đã vì tôi mà vướng bụi trần.
Từ trước đến giờ tôi chỉ đơn thuần thích anh.
Chưa từng nghĩ sẽ lên giường cùng anh.
Anh điêu luyện khơi dậy ham muốn, cuốn tôi vào vòng xoáy khoái lạc...
23
Sau cuộc ân ái, tôi mệt lả người như sắp đ/ứt hơi.
Chồng tôi vuốt ve hàng mi, âu yếm nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ngượng ngùng hỏi: 'Sao thế? Cứ nhìn em mãi vậy?'
Đôi mắt phượng đẫm tình của anh không rời nửa bước: 'Anh đang nghĩ về lời em nói hôm qua.'
'Lời nào cơ?'
'Em đòi ly hôn.'
Tôi vội vàng giải thích: 'Em đùa đấy mà.'
Anh lắc đầu: 'Mộng Chi, đừng đùa như thế. Anh sẽ phát đi/ên mất.'
Tôi hơi áy náy.
Anh đứng dậy ra khỏi phòng.
Khi quay lại, tay anh cầm sợi dây thừng.
Tôi hoảng hốt: 'Thật sự anh từng đ/á/nh em sao?'
Anh cười lạnh, trói ch/ặt tay chân tôi rồi thì thầm bên tai: 'Chồng sẽ dùng roj quất em thật mạnh.'
Tôi choáng váng.
Lại còn chơi SM?!
Nhưng sao... cảm thấy hơi hứng thú...
24
Hôm sau, tôi đi làm.
Công ty này tôi tìm được qua lịch sử đóng bảo hiểm.
Không dám nói với chồng mình mất trí nhớ.
Vì anh còn khuyên tôi nghỉ việc: 'Sếp em hay bắt bẻ em thế, suốt ngày bắt tăng ca. Anh nuôi được em mà, cần gì chịu khổ?'
'Em thích vẽ truyện tranh, chi bằng tập trung sáng tác.'
Thì ra tôi còn là họa sĩ truyện tranh.
Sáng nay xem tin nhắn Weibo mới biết mình đã xuất bản vài bộ truyện.
Hồi cấp 2 cấp 3 tôi chỉ thích ng/uệch ngoạc trong sách vở.
Không ngờ trưởng thành lại theo đuổi nghiệp vẽ.
Vài tác phẩm b/án khá chạy.
Tôi hài lòng với sự nghiệp của mình.
Nhưng tình cảm thì không.
Là cô gái ngoan hiền chỉ biết học hành thi cử, tôi chẳng dám làm điều trái khoáy.
Nhưng nếu chia tay sếp, chắc phải nghỉ việc vì ngại đối diện.
Hơn nữa sếp đẹp trai thế, tôi sợ mình không cưỡng lại nổi.
Hồi cấp 3 tôi cũng vì thấy chồng đẹp trai mà đổ đấy thôi.
25
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Chồng xoa đầu tôi: 'Ngoan lắm.'
Tôi bẽn lẽn.
Trong ký ức, anh vẫn là nam thần học trường trên tôi hằng ngưỡng m/ộ.
Nhưng không ngăn được cảm giác lưu luyến đêm qua...
Dịu dàng có, nồng nhiệt có, cuồ/ng phong bạo vũ cũng có...
Không ngờ vẻ ngoài thư sinh lại ẩn chứa sự d/âm đãng thế...
Anh còn thốt ra bao lời tục tĩu... đáng lẽ phải thấy thô lỗ, nhưng trên giường lại cảm thấy thật... kí/ch th/ích...
26
Mang theo hạnh phúc ngọt ngào đến công ty.
Tôi tìm thấy vị trí công việc qua email.
Trước khi vào văn phòng, đặt một phần bánh lớn gửi lễ tân mang về chỗ ngồi.
Cô lễ tân quen mặt chỉ giúp tôi ngay.
Tôi mời đồng nghiệp chưa ăn sáng cùng dùng.
Sếp Phó Sâm lướt qua đám đông, đi thẳng vào phòng riêng.
Nhìn cánh cửa phòng giám đốc, tôi quyết tâm chia tay.
Không thể phụ lòng chồng được.
27
Đồng nghiệp về chỗ ngồi.
Tôi bật máy tính.
May mắn thói quen làm việc vẫn nguyên vẹn, mọi đầu việc được liệt kê rõ ràng.
Lại có file ghi chú chi tiết công việc.
Tôi lần theo đó xử lý hết.
Công việc dần quen tay trở lại.
10h sáng, Phó Sâm nhắn gọi tôi vào.
Tôi cắn môi.
Nắm ch/ặt tay.
Phải nói ra thôi.
Gõ cửa bước vào.
Anh ta kéo rèm đóng cửa.
Da đầu tôi căng thẳng.
Anh tự nhiên kéo tôi ngồi xuống, quan tâm hỏi: 'Chồng em lại đ/á/nh em hay b/ạo l/ực lạnh? Trông em xanh xao thế.'
Tôi nghĩ thà dứt khoát còn hơn, nói: 'Thưa Phó tổng. Em có chuyện muốn nói.'
'Đợi đã.'
28
Anh lấy lọ th/uốc trong ngăn kéo, đổ viên th/uốc ra.
Tự uống một viên rồi đưa tôi viên khác.
Tôi hỏi: 'Gì đấy?'
Anh nhíu mày: 'Axit folic.'
Nhìn viên th/uốc, tôi quyết nói cho rõ.
Không thể tiếp tục uống thứ này!
Tôi đẩy tay anh ra, nhìn thẳng nói: 'Chúng ta chia tay đi.'
Mặt anh đóng băng.
Sắc mặt tối sầm.
Như mây đen kéo đến.
Anh nghiến răng: 'Nói lại lần nữa xem?'
Tôi tránh ánh mắt, nói nhỏ: 'Chồng em tốt với em lắm, chúng ta không thể tiếp tục sai trái nữa - Ơ đm! Anh làm gì thế?!'
29
Anh cầm con d/ao gọt hoa quả!
Chĩa vào cổ tay mình!
Anh cười lạnh: 'Muốn chia tay hả? Được! Anh ch*t ngay trước mặt em đây! Chúc em với chồng sống hạnh phúc bên x/á/c ch*t của anh!'
Ánh mắt hằn học nhìn tôi: 'Diệp Mộng Chi! Vì em, anh làm tiểu tam suốt nửa năm! Em cho anh hy vọng rồi tự tay đ/ập nát! Được! Chia tay! Anh sẽ khiến em hối h/ận cả đời!'
Nói rồi vung d/ao lên!
Tôi lao đến gi/ật lại: 'Anh ơi đừng! Em đùa thôi! Không chia tay nữa! Thật mà!'
Chương 19
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 7
Chương 8
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook