Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Mỗi lúc như thế này, tôi đều không dám lên tiếng.
Bởi tôi cảm thấy công việc thật vui vẻ.
Ngày ngày vui thì làm việc qua loa, buồn cũng làm cho xong.
Gặp đồng nghiệp hay sếp khó ưa là tôi nhảy việc ngay, đụng không lại thì tránh vậy.
Bố mẹ cũng chẳng kỳ vọng tôi ki/ếm tiền tỷ, chỉ cần có công việc ổn định là được.
Còn chuyện học hành với tôi tựa cực hình.
Anh nghe xong mím môi, ánh mắt thoáng nỗi buồn khiến tim tôi chùng xuống: 'Em không thể cố gắng vì anh sao?'
Tôi chợt nhớ đến cuốn sách từ vựng tiếng Anh ôn thi cao học đăng b/án mấy hôm trước. Sách còn mới tinh mà có người trả giá vài đồng còn đòi freeship, buồn cười thật.
Cuối cùng tôi tặng nó cho đứa cháu gái năm hai, còn bao cả bữa ăn với váy đẹp. Tiền mất tật mang nhưng lòng nhẹ tênh.
'Không thể.' Tôi rút tay khỏi tay anh, giọng lạnh lùng.
Sau đó tôi tìm bạn thân than thở. Khi tổn thương, người ta thường tìm đến bạn bè mong nhận được sự ủng hộ.
Bạn thân an ủi: 'Húc Húc, người anh ấy cưới là em chứ đâu phải tấm bằng.'
Nhưng tôi đã hiểu. Từ khi Bùi Thanh Kỷ học cao học, ánh mắt, lời nói, sự ngưỡng m/ộ của anh đều dành cho những cô gái có học vị. Tôi chỉ còn lại bóng lưng vội vã, im lặng ngột ngạt và ánh mắt nhẫn nhịn mỗi khi bất đồng.
Suy nghĩ thấu đáo, tôi đề nghị chia tay.
Anh không đồng ý khiến tôi ngạc nhiên. Anh cố gắng quan tâm hơn... nhưng tôi không cảm động, chỉ thấy nghẹn lòng.
Bạn thân bảo dù rất lười nhưng tôi có chính kiến. Quả thật sau khi chia tay, tôi lập tức nghỉ việc, trả phòng, chuẩn bị về quê. Bùi Thanh Kỷ làm ngơ quyết định của tôi, còn tôi như hết sinh lực đối diện anh.
Cuối cùng tôi vẫn không cưỡng lại món hủ tiếu hải sản, ăn sạch cả tô không còn giọt nước dùng. May mà thỉnh thoảng mới ăn quà vặt như vậy.
Tôi chọn đi bộ về. Bùi Thanh Kỷ lái xe bật đèn khẩn cấp theo sau, khiến người qua đường ngoái nhìn.
Bạn thân từng phân tích: Chúng tôi đều cứng đầu. Một khi đã quyết thì chẳng ai chịu nhường.
Như việc anh cho rằng đi bộ vô bổ, chỉ thích tập gym 4 lần/tuần. Thân hình 1m88 săn chắc khiến người ta phải xuýt xoa. Còn tôi thích đi bộ, leo núi, chơi tennis nhẹ. Chúng tôi chẳng bao giờ đồng hành cùng nhau.
Ba mươi phút sau, trước ngã rẽ vào đường chính, Bùi Thanh Kỷ đỗ xe chặn trước mặt. Dưới ánh đèn vàng, anh hỏi: 'Chị cùng lab sắp đi du học, tiệc chia tay 5 ngày nữa, em đi cùng anh nhé?'
'Là chị mà anh hay ngưỡng m/ộ ấy à?' Tôi hỏi lại.
Anh gật đầu. 'Chị ấy nhờ anh mời em.'
Tôi lùi dần về phía sau, giọng vang lên như lời từ biệt: 'Tiệc của chị, em tới làm chi? Chúc các anh vui.'
Hôm nay là 13/11/2024, tôi đồng ý lời thỉnh cầu cuối của chàng nam phụ Hàn Quốc bản thật này.
5
Những may mắn nho nhỏ khiến lòng nhẹ tênh: Ngày thứ hai nghỉ việc đã có người thế chỗ, lại còn thông minh năng n/ổ. Được về sớm một tuần, bà chủ nhà còn hoàn lại nửa tháng tiền phòng.
Bữa tiệc diễn ra ở quán bình dân. Tôi ngồi thu lu góc phòng quan sát mười mấy người quanh bàn. Đa phần mặt mày hốc hác, tóc thưa hói đầu, trông già hơn tuổi thật cả chục năm - dáng vẻ kinh dị của dân nghiên c/ứu sinh.
Chương 37
Chương 16
Chương 7
Chương 12
Chương 20
Chương 12
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook