Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Gần kết thúc trận đấu, tôi đang định đứng dậy reo hò thì cậu trai bên đối phương - người luôn bị Lục Tế áp đảo - bất ngờ lao vào ẩu đả với cậu ấy.
Sân đấu lập tức hỗn lo/ạn, trọng tài hoàn toàn không kiểm soát nổi.
Càng lúc càng nhiều người xông vào, khán giả trên khán đài cũng đứng cả dậy.
Nhìn thấy hai đối thủ đang vây đ/á/nh Lục Tế dù đã có người can ngăn, tôi liền nhảy khỏi khán đài.
Nắm đ/ấm thứ hai sắp đ/á/nh lén Lục Tế, tôi dang tay nhắm mắt đứng che trước mặt cậu ấy.
May thay, đối thủ bị đồng đội kéo lại, nắm đ/ấm trúng vào hông tôi thay vì mặt.
"Ái!"
Tôi kêu lên đ/au đớn.
Lục Tế kinh ngạc kéo tôi ra sau lưng, tung một cú đ/ấm thẳng vào mặt đối phương.
"Sao cậu lại ở đây?"
Tôi không rảnh trả lời Lục Tế, mắt đỏ ngầu vì tức gi/ận, chỉ biết ôm ch/ặt lưng cậu ấy hét lớn:
"Đừng động vào cậu ấy! Tất cả dừng lại ngay! Không ai được đụng đến cậu ấy!"
Tiếng hét của tôi như x/é lòng.
Mấy đối thủ đứng sững người.
"Tên lùn nào nhảy ra thế? Làm trò gì vậy?"
Mặt tôi đỏ bừng, mặc kệ họ, trong đám đông vẫn ôm ch/ặt lưng Lục Tế, cố gắng che chắn nhiều nhất có thể. Lục Tế giãy giụa nhưng không thoát được tôi.
Tôi như chiếc mai rùa bám ch/ặt lấy cậu ấy.
Thấy cảnh này, vài đối thủ bật cười, Lục Tế lợi dụng cơ hội tung đò/n. Cứ mỗi lần tôi khiến đối phương mất tập trung, Lục Tế lại ra đò/n hiểm. Chúng tôi tạo thành bộ đôi kỳ lạ, khiến tình huống càng thêm hỗn lo/ạn.
Trong phòng y tế.
Lục Tế vén áo tôi lên để vệ sinh vết thương ở hông.
Tôi gi/ật mình lùi lại.
"Ngứa quá. Hông tôi nh.ạy cả.m lắm."
"Tối nào ngủ cậu cũng ôm tôi thế kia, có thấy nh.ạy cả.m đâu."
"Hồi đó vì tôi nghĩ chúng ta không có tình cảm! Còn bây giờ..."
Tôi đột ngột ngừng lời.
Lục Tế nheo mắt dừng tay:
"Trước kia không có tình cảm? Vậy bây giờ là... có rồi sao?"
"Tình cảm kiểu gì?"
"Lần này không còn là tình thầy trò nữa chứ?"
"Lúc xông ra bảo vệ tôi kịch liệt thế, không phải vì tiền nữa đúng không?"
"Hay bây giờ tình cảm của cậu với tôi là..."
16
Hiện tại...
Giới tính của tôi đang bị thách thức chưa từng có!
Ánh mắt tôi từ mặt Lục Tế chuyển sang cô gái phía sau.
"Lục Tế! Cho em xin liên lạc nhé! Em để ý anh lâu rồi!"
Cô gái ngập ngừng hỏi:
"Em biết anh chưa có bạn gái, vậy anh có thích ai chưa?"
Lục Tế bình thản đáp:
"Chưa."
Cô gái vừa định mừng rỡ thì cậu ấy nói thêm:
"Vì tôi thích con trai."
Tôi tưởng cô gái sẽ thất vọng bỏ đi.
Ai ngờ cô ta càng hào hứng hơn:
"Vậy anh cho em xin liên lạc để giới thiệu bạn thân em nhé! Bạn ấy là con trai! Nếu không muốn kết bạn với em thì kết bạn bạn ấy!"
Nói rồi cô ta lôi ra một tài khoản WeChat khác.
Tôi nhíu mày.
Đúng là "nước chảy chỗ trũng" thật.
Không hiểu sao dù chẳng liên quan, tim tôi lại đ/ập nhanh.
Tôi nắm lấy cổ tay Lục Tế, không muốn cậu ấy kết bạn với chàng trai kia.
"Đừng..."
Nói xong tôi hối h/ận vì sự bốc đồng của mình.
Kể từ đầu năm đến giờ, chúng tôi chỉ liên lạc một lần.
Sau khi đ/á/nh bố tôi ngày đó, Lục Tế lặng lẽ giải quyết chuyện hộp đêm, rồi cùng tôi đưa bố vào trại cải tạo.
Rồi chúng tôi chẳng liên lạc gì thêm.
Không liên lạc lâu thế, chắc cậu ấy hết hứng thú với tôi rồi.
Tôi cúi đầu buồn bã, ngượng ngùng rút tay về.
Trường này thích Lục Tế đâu thiếu con trai.
Giữa tình thế này, tôi là cái răng khểnh gì đây? Có đáng được xếp hàng không?
"Không được."
Lục Tế khẽ nhếch mép:
"Yêu đương ảnh hưởng học tập, giáo viên tôi không cho phép."
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu:
"Giáo viên nào lại quản chuyện đó?"
Lục Tế vẫy tay từ chối cô gái, nói như đùa mà không phải đùa:
"Tình yêu cút đi xxxx!"
Rồi quay sang kéo tôi đi.
"Thầy Hồ, tối nay qua nhà em dạy vài bài toán nhé?"
17
Thằng này học hành phát rồ rồi à?
Tôi đã bảo nó thi đỗ đại học rồi thì được yêu đương mà?
Sao vẫn còn đuổi tình yêu thế kia?
Cuối tuần hiếm hoi được nghỉ ngơi, nó còn bắt tôi dạy bài!
Trong phòng ngủ Lục Tế, tôi bực bội cầm giấy bút:
"Làm bài nào?"
Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy, bỗng bị đẩy ngã ra giường.
"Tình yêu."
"Gì cơ?"
Lục Tế cúi đầu áp vào hông tôi, vén vải nâng niu vết thương bằng hơi thở ấm áp.
Cơ thể tôi rùng mình, không kìm được mà cong người lên.
Khoảnh khắc ấy, lòng tự trọng của một thẳng boy bị thách thức dữ dội.
Những nụ hôn của Lục Tế dần tiến đến môi tôi.
"Thầy Hồ, em không biết làm, thầy dạy em đi."
Nóng quá...
Cơ thể đột nhiên trở nên kỳ lạ...
Tôi thở gấp, vô thức đáp lại nụ hôn của cậu ấy.
Tôi vòng tay ôm cổ Lục Tế, thầm mừng vì cậu ấy không bị người khác cư/ớp mất.
Càng nghĩ, nụ hôn càng mãnh liệt.
Nhưng...
"Nhưng mấy phần sau... thầy cũng không biết. Con trai với con trai thì..."
Tôi lo lắng thú nhận, Lục Tế đặt tay xuống, lật người tôi lại.
Mặt tôi đỏ bừng khi nằm sấp trên giường.
Giọng Lục Tế trầm khàn:
"Thầy Hồ, lần này để em dạy thầy."
...
[HẾT]
Chương 13
Chương 16
Chương 20
Chương 10
Chương 34
Chương 14
Chương 10
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook