Sau khi bao nuôi một chàng trai điển trai, đêm nào tôi cũng hối hận

Kỳ Niên nhận số tiền và phiếu còn lại, khẽ nói cảm ơn.

Bố tôi thở dài, dặn họ phải biết tự chăm sóc bản thân.

Trên đường về, tôi nói với bố: 'Hay mình làm cho họ cái giường sưởi đi!'

34

Mùa đông chẳng có việc gì làm.

Mấy thanh niên khỏe trong làng dưới sự dẫn dắt của bố tôi, đến chuồng bò xây giường sưởi.

Tôi và anh cả ra chợ huyện m/ua vải vóc cùng bông gòn.

Cuối cùng phải lên chợ đen mới m/ua đủ.

Cửa hàng hợp tác xã hoàn toàn chẳng có hàng!

Tối đến tôi mang đồ sang biếu.

Giường sưởi của họ đã xây xong, nhưng phải đợi vài ngày mới dùng được.

Họ vẫn phải ngủ trên đống rơm.

Tôi đưa đồ cho Kỳ Niên.

Bố mẹ anh ấy cảm ơn tôi rối rít.

Tôi hơi ngượng ngùng, cứ như cô dâu x/ấu xí ra mắt nhà chồng.

Kỳ Niên tiễn tôi ra cổng, rồi nhét vào tay tôi một nắm tiền và phiếu.

Anh nói: 'Bên anh thiếu nhiều thứ lắm, em thấy cần gì thì cứ m/ua. Có gì em thích cũng dùng tiền này mà m/ua.'

Tôi choáng váng.

Bác góa họ Lưu đâu có đưa cho chú Tần một xu nào!

Trước khi về, anh vẫn kéo tôi vào rừng nhỏ hôn đến chóng mặt như mọi khi.

Lần này anh còn hỏi: 'Anh sờ em chút được không?'

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Chưa kịp hiểu.

Anh đã đưa tay ra.

Tôi hiểu ngay.

Cảm giác thật kỳ lạ.

35

Tôi kể với mẹ chuyện Kỳ Niên đưa tiền.

Mẹ liền dẫn tôi lên huyện lần nữa, m/ua đủ thứ đồ.

Nào là phích nước, chậu rửa...

Lại còn lên chợ đen m/ua nồi đất nhỏ cùng cái bếp lò.

Lại đổi với dân làng ít bột ngô, bột mì và gạo trắng.

Tối đến, bố và anh cả lại qua đào hầm chứa đồ, đặt mấy chiếc vại lớn vào trong.

Cất giấu lương thực vào đó.

Xong xuôi, bố và anh cả xem xét tường nhà, nói: 'Tốt nhất là trát lại tường cho kín.'

Thế là chuồng bò của họ ngày càng khang trang.

Có giường sưởi ấm.

Không còn gió lùa.

Có đồ ăn nóng hổi.

Sau nụ hôn tối đó, tôi hỏi Kỳ Niên: 'Giờ anh không cần trứng và bánh bao của em nữa, còn cho em hôn không?'

Anh đáp: 'Giờ đổi lại anh cho em trứng với bánh bao, em cho anh hôn.'

Tôi thấy lòng ngọt ngào.

36

Mùa đông lạnh thấu xươ/ng.

Tôi không ra rừng nhỏ nữa.

Ban ngày mọi người cũng chẳng ra khỏi nhà.

Cả nhà quây quần tránh rét.

Chúng tôi nhấm nháp hạt dẻ, đậu phộng, ăn bánh hạt dẻ.

Còn có cả nồi hầm đủ loại rau củ.

Toàn thứ tích trữ cho mùa đông.

Những ngày đầu không gặp Kỳ Niên thấy hơi buồn chán.

Nhưng rồi cũng quen đi.

Thoắt cái đã đến mùa xuân.

Cả làng lại bắt đầu gieo hạt, làm đồng, tính công điểm.

37

Nhóm Kỳ Niên khổ nhất.

Những việc dân làng chê, họ phải nhận.

Làm không được tính công điểm.

Đến mùa chia lương thực chỉ được phát ít ỏi đủ sống qua ngày.

Tan ca họ còn phải đi c/ắt cỏ cho bò.

Bố mẹ Kỳ Niên đã xỉu mấy lần.

Nhưng chính sách là vậy.

Bố tôi cũng bất lực.

Tôi chỉ biết m/ua đường đỏ, đổi trứng gà cho họ.

Tiền b/án hươu của Kỳ Niên cũng cạn dần.

Anh lại vào rừng săn thú.

Nhưng lần này vận may không đến, chẳng ki/ếm được gì giá trị.

38

Bố mẹ Kỳ Niên g/ầy trơ xươ/ng.

Đêm hè oi ả.

Tôi theo chị dâu ra bờ sông giặt đồ.

Kỳ Niên cũng đang giặt ở đó.

Anh đến gần tôi thì thầm: 'Chỗ cũ nhé.'

Tôi ậm ờ không muốn đi.

Lần trước tôi tìm anh.

Kết quả anh như đi/ên, không chỉ hôn môi tôi sưng vêu mà còn cắn cả ng/ực.

Anh còn định kéo quần tôi xuống.

Hôm đó tôi vùng vẫy như trâu mộng mới thoát được.

Tôi cảm thấy mình không giống chú Tần, mà như bác góa họ Lưu vậy!

Tôi vô tội mà!

39

Anh mím môi, chằm chằm nhìn tôi: 'Có chuyện cần nói.'

Tôi lí nhí đáp: 'Ừ.'

Anh bặm môi bỏ đi, vẻ mặt khó chịu.

Về nhà, tôi lén lấy túi lạc nhỏ.

Giấu trong phòng, định tối mang cho Kỳ Niên.

Đúng là đồ ăn cây nào rào cây ấy.

Tôi còn bị mẹ và bố m/ắng, bảo con gái phải giữ ý tứ kẻo không ki/ếm được chồng tử tế. Lại nói tôi ngốc nghếch, bị b/án còn giúp người ta đếm tiền. Còn dặn dù thương cảm Kỳ Niên nhưng khác đường khác lối, phải tỉnh táo.

Như thể việc tôi và Kỳ Niên thân thiết là sai trái vậy.

40

Đêm xuống, tôi lén ra khỏi phòng đến khu rừng nhỏ.

Kỳ Niên đã đợi sẵn ở đó.

Tôi đưa túi lạc: 'Cho anh.'

Anh không khách sáo, nhận lấy rồi nắm ch/ặt tay tôi.

Giọng anh dịu dàng hiếm có, trầm ấm dỗ dành: 'Sao dạo này trốn anh?'

Tôi né tránh ánh mắt, ấp úng: 'Đâu có... dạo này bận chút việc thôi.'

Anh kéo tôi đến tảng đ/á lớn ngồi xuống, áp sát nói nhỏ: 'Ngoan, nếu anh có chỗ nào không phải, em cứ nói anh sửa.'

Tôi ngẩng lên: 'Thật không?'

Anh gật đầu.

Tôi nghĩ thầm, anh ấy vốn tốt.

Dù bị đày xuống chuồng bò nhưng vẫn giữ được phẩm cách.

Thế là tôi nói thẳng: 'Em sợ anh lại sờ mó. Quần em chỉ cho chồng cởi thôi. Không thì bố mẹ đ/á/nh ch*t em.'

41

Nói xong, tôi thành khẩn nhìn anh.

Gương mặt anh lạnh như tiền, ánh mắt băng giá.

Cả người tôi lạnh toát sống lưng, đờ đẫn quên thở.

Nhưng ngay sau đó anh bật cười.

Dù nụ cười gượng gạo.

Nhưng đỡ hơn chút.

Anh hỏi: 'Em muốn cưới thằng cho bánh bao hôm đó à?'

Vương Vệ Quốc.

Tôi thật thà: 'Chưa nghĩ tới, việc này nghe theo bố mẹ thôi. Dù sao bố mẹ cũng không hại em.'

Tôi thấy anh nghiến răng ken két.

Cố lên tiếng: 'Không có gì em về đây.'

Đứng dậy, anh vẫn ngồi im.

Ngập ngừng giây lát, tôi hỏi: 'Hôn một cái nữa được không? Kiểu không cởi đồ ấy.'

Ánh mắt anh âm u ngước lên.

Tôi x/ấu hổ: 'Hôn... cũng thấy dễ chịu. Không thích thì thôi.'

42

Anh đáp 'Được.'

Thế là tôi trải qua nụ hôn dài nhất đời.

Hôn đến mức hoa mày chóng mặt.

Cuối cùng, anh nói lý do hẹn tôi đến.

Hóa ra anh muốn tôi cùng hai anh trai đi đào kho báu!

Về nhà tôi vẫn còn choáng váng.

Tối đó, tôi ấp úng kể chuyện kho báu.

Bố tôi trầm mặc.

Hai anh trai háo hức muốn đi.

Cuối cùng, bố tôi từ chối.

Danh sách chương

5 chương
04/10/2025 09:43
0
04/10/2025 09:40
0
04/10/2025 09:25
0
04/10/2025 09:23
0
04/10/2025 09:17
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu