Giục Sinh

Chương 4

06/10/2025 13:02

Trên con đường vắng lúc nửa đêm, chiếc xe thể thao đỏ của tôi lao vút đi với tốc độ tối đa. Tôi biến những con phố thành đường cao tốc thực thụ.

Mẹ chồng bám ch/ặt tay vịn: 'Chậm thôi... chúng ta không vội đâu...'

Chậm ư? Được thôi!

Một cú drift tại chỗ suýt nữa đã hất bà già qua cửa kính.

Xe rẽ khỏi đại lộ, chui vào con hẻm nhỏ đầy gạch vụn. Chiếc xe đang phóng nhanh bỗng rung lắc như bị Parkinson, khiến n/ội tạ/ng muốn lộn hết cả.

'Con... con tìm đường nào bằng phẳng hơn điiiii, mẹ chịu không nổiiiiiii.'

Chà, càng già càng lảm nhảm. Nói bình thường không được à? Cứ phải nhại từ láy thế?

Đạp mạnh chân ga, chiếc xe gầm rú b/ắn lên dốc, cả thân xe văng khỏi hẻm đ/ập xuống đất rầm một tiếng. Chưa kịp thở, lại một cú drift nữa. Bánh xe trượt trên tấm ván dốc, tăng tốc đột ngột!

Xe lộn 360 độ, ầm ầm tiếp đất. Mẹ chồng lảo đảo bò ra khỏi xe, nôn thốc nôn tháo.

Tôi bước xuống cười nhạt: 'Mẹ, vui không?'

Bà lão như mất h/ồn, tim đ/ập lo/ạn xạ như già đi chục tuổi. Thều thào: 'Con... cố ý đấy...'

Đúng rồi, tôi cố ý đấy. Bà được phép hại tôi, còn tôi không được đáp lễ sao?

Tôi dùng mũi giày đ/è lên ngón tay bà, nghiến qua nghiến lại. Bà rên rỉ nhưng không còn sức phản kháng. 'Sống yên ổn không chịu, cứ thích tìm cảm giác mạnh.'

Nhặt sợi thép bên đường bẻ cong, tôi luồn nó dưới móng tay bà. 'Hồi cưới tôi hứa với Tiêu Thành: Dù tính tình ngang ngược, nhưng nếu anh ấy nghe lời, tôi sẽ đối xử tử tế với hai đấng sinh thành.'

'Nhưng bà không biết điều, tưởng tôi là bánh bao mềm sao?' Sợi thép đ/âm sâu, tôi rút ra chuẩn bị móng tiếp theo. 'Biết tại sao sau 3 năm hôn nhân, Tiêu Thành vẫn ngoan ngoãn trước mặt tôi không?'

Bà lão run bần bật, ánh mắt đầy kh/iếp s/ợ. Hình ảnh của tôi trong lòng bà giờ đã thay đổi. 'Vì trêu gan tôi... là mất mạng đấy!'

Đêm khuya trăng sáng, tôi rảnh rỗi dùng sợi thép 'chăm sóc' hết bàn tay phải của bà. Đến khi xong, áo bà ướt đẫm mồ hôi lạnh.

'Mẹ ơi, con đưa đi viện nhé?' Bà lão co rúm né tránh: 'Không... không cần đâu... mẹ xin lỗi... mẹ không dám nữa!'

Tôi lấy khăn lau nước mắt cho bà, dịu dàng: 'Không đi sao được? Phải tiêm phòng uốn ván chứ.'

10

Trong bệ/nh viện, bà lão im thin thít. Bác sĩ hỏi: 'Bị bạo hành à? Cần báo cảnh sát không?' Tôi liếc nhìn, bà lập tức đứng phắt dậy: 'Ai bảo bạo hành? Tôi tự làm đ/ứt tay khi rửa bát thôi!'

Điện thoại nhận tin nhắn từ dì Thanh: 'Xong, đã đưa người tới.' Tôi hỏi: 'Trình Vân đang làm gì?'

Dì gửi ngay clip được hack từ camera nhà mẹ chồng. Ngay khi tôi rời đi, Trình Vân mặc váy hai dây hồng chặn Tiêu Thành.

'Anh Tiêu, em xin lỗi vì những rắc rối mấy ngày qua.' Tiêu Thành lùi lại đề phòng: 'Biến đi! Không muốn nói chuyện!'

Trình Vân khóc lóc đứng chặn lối: 'Em... em chỉ muốn xin lỗi...'

Tiêu Thành bực tức: 'Cô bị đi/ên à? Đã bảo tránh ra!' Cô ta nức nở: 'Anh không cho em xin lỗi, em không cho anh về phòng!'

Cuối cùng Tiêu Thành đành uống cạn lon bia 'xin lỗi', đóng sập cửa phòng. Đợi 3 phút, Trình Vân cởi váy lẻn vào phòng anh ta.

11

Tôi về nhà lúc rạng sáng, mẹ chồng rúm ró như gà con. Bà rụt rè: 'Tiểu Tô à, nếu về nhà thấy chuyện gì... đừng hiểu lầm mẹ nhé~'

Tôi cười: 'Mẹ nói gì lạ? Dọn một người hay cả nhà, với con cũng như nhau.' Bà lão run cầm cập.

Vừa mở cửa, tiếng hét đầy đuýt từ phòng ngủ vang lên. Trình Vân giả giọng mơn trớn: 'Á... anh Tiêu sao lại cởi đồ em...'

Mẹ chồng hốt hoảng đ/ập cửa: 'Trình Vân! Ra ngay!' Nhưng đã muộn. Một tiếng thét k/inh h/oàng x/é toang không gian.

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 17:57
0
08/09/2025 17:57
0
06/10/2025 13:02
0
06/10/2025 12:50
0
06/10/2025 12:47
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu