Bạn học Cố Ương

Bạn học Cố Ương

Chương 7

06/10/2025 14:30

"Em vừa mới về nhà chưa quen, anh dẫn em đi dạo một chút được không?"

Lúc này tôi đâu dám từ chối cậu ấy?

Tôi dẫn cậu ấy đi khắp mọi ngóc ngách trong trang viên.

Mọi thứ tưởng như bình thường, nhưng không hiểu sao câu nói "Anh rất thích" của cậu ấy cứ vang vọng mãi trong đầu tôi.

Tôi không nhịn được liếc nhìn tr/ộm cậu ấy.

Đúng lúc cậu ấy cũng quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hơi thở tôi nghẹn lại, suýt nữa thì ngã dúi xuống đất.

Tạ Ngôn Xuyên nhanh tay đỡ lấy tôi: "Em không sao chứ?"

Khoảng cách quá gần, mùi hoa oải hương thoang thoảng phảng phất bên mũi.

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi dịu dàng khó tả, còn đằm thắm hơn cả ánh trăng đêm nay.

Tôi đột nhiên cảm thấy khô cổ, vội thoát khỏi vòng tay cậu: "Em... em về phòng ngủ trước đây."

Trên đường về, tôi càng nghĩ càng thấy bất ổn.

Nhà đông người thế, sao cậu ấy chỉ tìm mình đi dạo?

Trước khi đến còn cố ý gội đầu, thay bộ quần áo mới.

Chẳng phải rõ ràng là đang cố quyến rũ, dụ dỗ mình phạm sai lầm sao?

Không được, nhất định không thể mắc bẫy cậu ta.

Nhưng đêm hôm đó, tôi đã nằm mơ.

Người trong mơ chính là Tạ Ngôn Xuyên.

9

Tôi quên mất nội dung giấc mơ, chỉ nhớ lúc tỉnh dậy tim đ/ập thình thịch.

Hình ảnh Tạ Ngôn Xuyên tự nhiên hiện lên trong đầu.

Muốn gặp cậu ấy, nhưng lại hơi căng thẳng.

Soi gương, hai gò má mình ửng hồng.

Tâm trạng bồn chồn, tôi tìm anh trai.

Anh thở dài: "Em gái, lúc anh mới thích Tống Du cũng trạng thái y chang thế này."

"Em phải lòng Tạ Ngôn Xuyên rồi."

Tôi định cãi, nhưng há hốc mồm không biết biện giải thế nào.

"Anh ơi, giờ anh còn thích Tống Du không? Lâu rồi không nghe anh nhắc đến chuyện tỏ tình."

"Thích chứ." Anh trả lời nhanh như chớp, cười với tôi: "Nhưng Tạ Ngôn Xuyên dù gia thế hay học lực đều hơn anh, lấy gì so bì? Thôi bỏ đi."

"Còn em, đừng sa lưới, sau này khó xử lắm." Anh khuyên nhủ đầy tâm huyết.

"Em biết rồi, chỉ là nhất thời mê muội, vài ngày nữa sẽ tỉnh táo thôi."

Từ hôm đó, tôi bắt đầu tránh mặt Tạ Ngôn Xuyên.

Cậu ấy rủ cho mèo hoang ăn, tôi viện cớ làm bài tập.

Hẹn đi dạo bờ sông, tôi nói phải ôn từ vựng.

Bảo chưa quen họ hàng, tôi đẩy anh trai ra giới thiệu.

Sáng sớm cậu đi xe tới trường, tôi chạy bộ đến lớp.

Cùng nhà mà gần như chẳng gặp mặt.

Cho đến sinh nhật Tạ Ngôn Xuyên một tháng sau.

Đây là sinh nhật đầu tiên cậu về nhà, tôi không thể vắng mặt.

Tôi và anh trai chọn quà rất lâu.

Cuối cùng tặng cậu ấy chiếc bánh kem bằng vàng.

Vừa sang trọng lại có giá trị lưu giữ.

Trong tiệc sinh nhật, Tạ Ngôn Xuyên bị bao vây tứ phía.

Hôm nay cậu mặc vest trắng bảnh bao, càng tôn vẻ quý phái.

Ngọn lửa vừa tắt bỗng bùng ch/áy khi thấy cậu.

Tránh mặt cho yên tâm, tôi xin phép rời tiệc.

Định về phòng thì ai đó kéo tay áo.

Quay lại, Tạ Ngôn Xuyên đã đứng trước mặt.

"Em... đang trốn anh sao?"

Tôi vội chối: "Anh trai đừng nói bậy, không mẹ lại tưởng em cô lập anh."

Nghe danh xưng này, Tạ Ngôn Xuyên nhíu mày: "Em gọi anh là gì?"

"Anh trai đó." Tôi cười vô tư: "Bây giờ chúng ta là anh em mà."

Cậu ấy cúi đầu hỏi tiếp: "Quà sinh nhật của em chỉ có bánh vàng thôi sao?"

"Mấy hôm trước anh thấy em đan găng tay..."

Tôi đúng là có đan găng, định tặng cậu làm quà.

Nhưng nghĩ lại đồ handmade này không đẹp, dễ gây hiểu lầm.

Hơn nữa tay nghề quá kém, găng x/ấu xí không dám tặng.

Thế là tôi đưa cho anh trai.

Dù tôi tặng thứ gì, anh ấy cũng nâng niu như báu vật.

"Cái đó không phải cho anh, em đưa Cố Trừng rồi."

Tôi thêm vào: "Nếu anh muốn, mai em tặng anh đôi găng Hermès nhé?"

Nhưng Tạ Ngôn Xuyên vẫn buồn, lắc đầu: "Không cần đâu."

"Em... đừng gọi anh là anh trai nữa được không?"

"Không được." Tôi nghiêm mặt thuyết phục cậu và cả chính mình: "Từ ngày anh về nhà, em chỉ coi anh là anh trai."

Nói vậy nhưng tim đ/ập thình thịch tố cáo lời nói dối.

Tạ Ngôn Xuyên im lặng nhìn bóng lưng tôi khuất dần.

Từ đó đến ngày thi đại học, chúng tôi không hề gặp riêng.

Ngày thi xong, tôi thấy sáu cô gái tỏ tình Tạ Ngôn Xuyên trước cổng trường.

Không hiểu sao lòng dâng lên vị chua.

Tối hôm đó liên hoan lớp, mọi người gọi bia.

Tôi chưa uống rư/ợu bao giờ nên chỉ lấy một chai.

Không ngờ tửu lượng kém, một chai đã say.

Lúc tan tiệc định gọi anh trai đón.

Nhưng say quá bấm nhầm số Tạ Ngôn Xuyên.

"Anh trai ơi, em hơi say, anh đón em nhé?"

Năm phút sau, Tạ Ngôn Xuyên xuất hiện.

Bạn bè đã về hết, chỉ còn mình tôi.

Thấy cậu ấy, không biết vì say hay hâm, tôi nắm cổ áo cậu đổ vào lòng.

"Anh trai cõng em về."

Tay Tạ Ngôn Xuyên buông thõng, người cứng đờ, giọng căng thẳng:

"Cố Uyên, em đang gọi anh trai nào?

Là anh, hay Cố Trừng?"

10

Tất nhiên là gọi cậu ấy.

"Tạ Ngôn Xuyên, cõng em về, nghe chưa?"

Cậu ấy dường như vui hơn, cúi người cõng tôi về nhà.

Danh sách chương

5 chương
06/10/2025 14:33
0
06/10/2025 14:32
0
06/10/2025 14:30
0
06/10/2025 14:24
0
06/10/2025 14:21
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu