Ngôi Sao Giáng Thế

Ngôi Sao Giáng Thế

Chương 3

08/10/2025 14:03

Giờ thể dục tôi cũng chạy đi m/ua nước cho Tô Thanh;

Vốn định kèm tôi học bài, sau này đều dành kèm Tô Thanh;

Chuyện tôi mắc chứng tự kỷ cũng kể hết cho Tô Thanh.

Tô Thanh cười nhạo tôi trong lớp.

"Nghe nói nếu bắt em nói một câu sẽ được thưởng nghìn tệ. Vậy chị trò chuyện nhiều thế, em n/ợ chị mấy chục nghìn rồi nhỉ?"

"Bùi Dương bảo em ngoan lắm, chỉ cần cho kẹo là sẽ nghe lời. Nào, kẹo đây, làm chị xem tiếng mèo kêu đi?"

Dù không hiểu sao cô ấy nói thế, nhưng tôi nhận ra ánh mắt á/c ý trong mắt Tô Thanh.

Tôi ném viên kẹo vào người cô ta.

Bùi Dương lại bắt tôi xin lỗi, tôi không chịu.

"Nếu không xin lỗi, cuối tuần anh không dẫn em đi công viên nữa."

Anh ta nghiêm mặt nói, "Dù lý do gì cũng không được đ/á/nh người. Một đứa tự kỷ hung hãn sẽ không có bạn bè, em nên nhớ kỹ điều này."

Hình như anh ấy nói không sai.

Nhưng sao lồng ng/ực tôi lại nghẹn lại thế?

Mẹ từng dặn, nếu ai đ/á/nh hay m/ắng, tôi được phép đ/á/nh trả.

Tôi hét lên: "Con không muốn làm bạn với cô ấy!"

Bùi Dương quát: "Hiểu Tinh!"

Tôi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Tôi không muốn cúi đầu nữa.

Về nhà, mẹ biết chuyện vẫn dẫn tôi đi công viên.

Trời trong xanh, bóng bay trước cổng công viên rực rỡ, tôi ngây người nhìn đài phun nước.

"Bùi Dương" xuất hiện. Mẹ bảo tôi gọi anh là Bùi ca ca.

Anh ấy đồng ý, cùng tôi vào công viên.

"Anh không gi/ận nữa à?"

"Sao anh phải gi/ận?"

"Em đã đ/á/nh người."

"Em có lý do đúng không, bị b/ắt n/ạt hả?"

Tôi gật đầu.

"Hòa giải được thì tốt, không được thì cứ tự bảo vệ mình..." Anh mỉm cười, "Xin lỗi để anh lo."

Hình như anh ấy hơi khác.

Dịu dàng, nói chậm rãi, bước đi thong thả.

Bất kể tôi làm gì, anh đều nhìn tôi bằng ánh mắt nheo cười.

Tôi ăn kẹo bông dính đầy tay, anh không m/ắng mà lau tay giúp, còn khen tôi ăn ngon miệng.

Hôm đó, thoáng thấy một gương mặt giống hệt phía xa, nhưng tái mét.

Nhưng "Bùi ca ca" đã ở bên, tôi không để tâm.

Hóa ra người đi cùng tôi hôm ấy là anh trai Bùi Lâm.

4

"Hiểu Tinh! Bùi ca ca tới rồi! Lại đây c/ắt bánh đi!"

Mẹ gọi.

Tôi thấy Bùi Lâm và mẹ đứng cạnh chiếc bánh, mỉm cười nhìn tôi.

Anh mặc vest đẹp, eo thon chân dài, họa tiết ngôi sao trên vải ánh lên hòa cùng đôi mắt sáng.

Tôi chạy xuống cầu thang, chẳng hiểu sao trượt chân, cả người đổ nhào về phía trước.

Bùi Lâm đưa tay đỡ, cả hai cùng ngã ụp xuống nền nhà, chiếc bánh 18 tầng vỡ tan tành.

Anh nằm g/ãy lưng dưới đất, tôi chúi đầu vào ng/ực anh.

Đau đến nín thở nhưng anh vẫn kịp che đầu tôi, tránh lớp kem phủ mặt.

Không gian đông nghẹt im phăng phắc.

"Hiểu Tinh! Xin lỗi!" Gương mặt gi/ận dữ của Bùi Dương hiện về.

Như phản xạ, tôi hoảng lo/ạn bò dậy, co rúm sau lưng mẹ.

Mẹ đỡ Bùi Lâm dậy: "Anh không sao chứ?"

"Không sao." Anh lắc đầu rồi mỉm cười với tôi, "Có đ/au không Hiểu Tinh?"

Tôi làm ngơ, nhìn lớp kem nhễ nhại trên người anh thì thào: "Miếng bánh đầu tiên phải dành cho Bùi ca ca."

Bùi Lâm chợt hiểu.

Anh cúi nhặt miếng bánh dưới đất, bỏ vào miệng trước mặt tôi.

"Cảm ơn Hiểu Tinh." Anh cười, "Rất ngon."

Tôi ngẩn người nhìn anh, không hiểu nổi cảm xúc hiện tại.

5

Đến lúc mọi người nhảy múa, tôi chạy ra vườn hoa gọi cho Bùi Dương.

Không ngờ đầu dây bên kia vang giọng Tô Thanh.

"Hiểu Tinh hả? Bùi Dương đang đeo em trên lưng. Anh ấy bận tay, em nói đi?"

Tôi buồn bã nhưng vẫn nói: "Hôm nay sinh nhật em..."

"Chà, sinh nhật vui vẻ!" Tô Thanh chúc rồi nhanh chóng thêm, "Sao không nói sớm? Giờ qua chắc trễ mất. Với lại em vừa trẹo chân phải đi viện."

Tôi bật thốt: "Không cần chị đến!"

"Hứ..."

Tôi nghe tiếng cười lạnh của Bùi Dương.

Anh nói vào máy: "Cúp máy đi."

"Hả?"

"Chưa học được lễ phép thì cúp máy trước đi. Biết sai rồi hẵng gọi lại."

Điện thoại tắt ngúm.

Tôi ngơ ngác nhìn đồng hồ, lặp lại vô thức tiếng "tút tút".

Ngước nhìn trời, mắt bỗng cay cay.

Bình luận lừa tôi.

Họ bảo Bùi Dương sẽ đến, còn tặng dây chuyền.

Đêm ấy sao trời lấp lánh, gió hiu hiu, tôi dẫm chân lên cỏ, nghe tiếng nhạc từ hội trường vọng ra, miệng từ "tút tút" chuyển thành giai điệu buồn.

"Em nghe một lần đã nhớ rồi sao?"

Bùi Lâm bất ngờ xuất hiện.

Anh bước nhẹ như mèo, may mà tôi vốn phản ứng chậm nên không gi/ật mình.

Tôi dừng lại gật đầu.

Anh khen: "Hiểu Tinh thông minh quá..."

Khóe miệng tôi nhếch lên, giai điệu buồn tan biến.

"Tặng em." Bùi Lâm đưa hộp vuông màu hồng, "Mở ra xem đi."

Tôi làm theo. Thứ bên trong tôi biết, là chiếc kèn harmonica. Vuông vuông, dẹt dẹt, lỗ xếp hàng ngay ngắn.

"Em không biết thổi."

"Thử xem."

Tôi thổi vài nốt lộn xộn. Thật khó nghe.

Tôi nhăn mặt, Bùi Lâm cười, dùng ngón tay xoa dịu đôi lông mày tôi.

"Anh tin em sẽ tìm ra quy luật của chúng."

Câu nói tiếp thêm động lực. Tôi phồng má thổi, dò dẫm tái hiện giai điệu vừa nghe.

Bùi Lâm vỗ tay.

"Anh không lầm, Hiểu Tinh là thiên tài đó."

"Thiên tài?" Tôi lắc đầu, "Không phải, em là cây tre đần."

Bùi Lâm gi/ật mình, đôi mắt dâng đầy xúc động.

Như đang rất đ/au lòng.

"Sao em nói thế?"

"Em làm hỏng nhiều chuyện. Thi chỉ được hơn 200 điểm..."

"Hiểu Tinh, mỗi người đều khác biệt.

Danh sách chương

5 chương
08/10/2025 14:11
0
08/10/2025 14:07
0
08/10/2025 14:03
0
08/10/2025 13:53
0
08/10/2025 13:48
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu