Mãi đến khi nghe tin Lâm Lai được một ông chủ thành phố để mắt tới, lòng dạ hắn mới nôn nao khác thường.

Hắn không ngừng tẩy n/ão ông Lâm, bảo rằng con gái như Lâm Lai dù có thi đậu cũng thành người nhà khác. Chi bằng đem tiền học của nó cho Lâm Tử An. Con gái giỏi giang mấy cũng thua con trai, rốt cuộc con trai mới là người nối dõi tông đường. Đợi Lâm Tử An phất lên rồi bù đắp cho chị sau.

Hai kẻ đạo đức giả như chim mắc lưới, vừa ý hợp tâm đầu.

Ông Lâm giả bệ/nh ở nhà, vin cớ không có người chăm sóc, bắt Lâm Lai ngày ngày lao đầu về quê. Chưa đầy một tháng, thành tích của Lâm Lai đã tuột dốc. Thêm tháng nữa trôi qua, khi cô bé lếch thếch cầm phiếu điểm về nhà, hai cha con bắt đầu thực hiện bước thứ hai.

Trưởng thôn cố ý nhắc đi nhắc lại chuyện Lâm Lai học dốt mà cố đòi đi học trước mặt mấy kẻ hay ngồi lê đôi mách. Mỗi lần gặp người, Lâm Lai đều bị chì chiết vài câu. Cô bé chưa đầy tuổi trưởng thành gục ngã trước áp lực dồn dập và những lời đàm tiếu.

Mụ mị đầu óc, cô đành gật đầu đồng ý.

Tiền tôi cho chỉ đủ trang trải học phí và sinh hoạt phí cho Lâm Lai. Muốn nhét Lâm Tử An trượt cấp ba vào trường, số tiền ấy không đủ đâu. Ông Lâm lại tính kế lên người Lâm Lai.

Mười bảy tuổi, Lâm Lai trong nước mắt cha già, đính hôn với con trai trưởng thôn. Em trai Lâm Tử An dùng tiền sính lễ của chị m/ua suất học cấp ba, lại xài tiền làm thêm của chị đăng ký hết lớp học thêm này đến khóa bồi dưỡng nọ. Đồng tiền Lâm Lai gửi về biến thành từng viên gạch hồng, từng tờ đề thi trong lớp học thêm của Lâm Tử An.

Bản án sớm được tuyên.

Ông Lâm và trưởng thôn vì tội l/ừa đ/ảo, lãnh án ba năm. Con trai trưởng thôn cũng bị Lâm Lai tố cáo cưỡng ép vị thành niên, án ph/ạt năm năm.

Bước ra khỏi tòa, Lâm Lai đứng dưới nắng, đôi mắt vẫn đờ đẫn vô h/ồn. Rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi chuỗi sự thật chấn động.

Tôi không giỏi an ủi. Trước đứa trẻ tưởng chừng gục ngã, tôi chỉ có thể ôm cô rồi đưa tay kéo dậy.

"Em còn muốn đi học không?"

Trước lời mời của tôi, Lâm Lai do dự.

"Năm nay em 19 rồi, giờ đi học có muộn quá không."

Tôi mỉm cười không đáp. Lý Tụng Nguyệt bên cạnh dịu dàng:

"Có sao đâu, chị 24 tuổi mới vào đại học. Em mới 19, tuổi vàng làm gì cũng được."

"Tri thức đâu có chê tuổi tác."

9.

Vở kịch kết thúc. Lâm Lai theo sắp xếp của tôi quay lại trường cấp ba, tôi lại lao vào guồng quay công việc.

Tưởng chừng mọi chuyện đã yên, nào ngờ còn sót kẻ hưởng lợi nhất - Lâm Tử An. Hắn ta lại còn vô sỉ, mấy lần lảng vảng quanh công ty. Bị Lý Tụng Nguyệt gọi bảo vệ ném đi vẫn không chừa.

Không hiểu Lâm Tử An dò la từ đâu ra địa chỉ nhà tôi. Một chiều tan làm, tôi thấy hắn đứng lùm xùm trước cổng khu đô thị.

Trong làn mưa bụi, Lâm Tử An vẫn bộ áo sơ mi trắng hôm nào, thảm hại nép bên trạm bảo vệ nài nỉ được vào. Thấy tôi và Lý Tụng Nguyệt tới gần, đôi mắt hắn sáng rực, lao vụt tới.

Đôi mắt giống Lâm Lai ngập tràn hoảng lo/ạn.

"Tổng Triệu, xin người tha cho nhà cháu."

"Ba cháu biết lỗi rồi, nhờ cháu đến xin lỗi cô."

Lý Tụng Nguyệt đưa tay che tôi lùi hai bước. Lâm Tử An trong mưa khẩn thiết:

"Lừa cô là chúng cháu sai, nhưng ba cháu cũng vì cháu. Chị gái cháu cũng tự nguyện mà."

Tôi nhíu mày, diễn kịch gì đây? Hắn chỉ kém Lâm Lai một tuổi, mưu mô đã hơn xa chị gái. Một kẻ giả nhân giả nghĩa, khổ không chịu, phúc hưởng hết. Chẳng làm gì, chỉ chực chờ người khác dâng lễ vật.

Cuối cùng còn định dùng lời xin lỗi vô thưởng vô ph/ạt xóa sạch tội tình.

Tôi lạnh lùng:

"Đồ tr/ộm cư/ớp này còn mặt mũi nào đến đây? Không kiện ngươi vì lúc l/ừa đ/ảo ngươi chưa đủ tuổi."

"Khôn h/ồn thì biến về chỗ cũ đi."

Thấy tôi cứng đầu, Lâm Tử An nghiến răng quỳ sụp xuống.

"Chúng cháu sai rồi, nhưng cháu quá muốn đi học."

"Vì cháu là con trai nên không được quyền đến trường sao?"

Đảo đi/ên trắng đen, ký sinh trùng chỉ biết hút m/áu. Tôi phì cười gi/ận dữ:

"Nếu n/ão ngươi không có vấn đề, hẳn đọc được chữ 'Học bổng nữ sinh nghèo' chứ?"

"Muốn học không ai cản. Muốn học bổng cũng không ai ngăn. Nhưng tôi chỉ giúp nữ giới. Muốn tiền của tôi, kiếp sau đầu th/ai làm con gái đi."

Lâm Tử An bò hai bước, túm ch/ặt ống quần tôi.

"Tổng Triệu, chỉ cần tha cho ba cháu, cô muốn gì cháu cũng làm."

Mưa tạt dọc sống mũi. Áo trắng dính sát da thịt. Dáng vẻ yếu đuối đầy khiêu gợi.

Bụng dạ tôi cồn cào gh/ê t/ởm. Lý Tụng Nguyệt khẽ cười:

"Nam nhi quỳ gối có vàng à? Khấu đầu mà đòi mở đường tắt thế?"

"Cậu bé đáng thương thế, tổng Triệu không động lòng?"

Tôi không giấu nổi kinh t/ởm, đ/á hắn ra, kéo Lý Tụng Nguyệt lùi xa.

"Ngươi không tự soi gương xem bộ dạng à?"

"Ham tiền thế thì đi làm trai bao, hai đầu ki/ếm chác."

"Còn dám đến đây nữa, vào trại giam với cha ngươi đi."

Dứt lời, tôi quay lưng. Không truy c/ứu hắn vì không nắm được chứng cứ. Hắn tưởng tôi mềm lòng sao?

Lâm Tử An gào thét:

"Triệu Uyên! Đừng coi thường kẻ nghèo hèn khi còn trẻ! Rồi có ngày ngươi phải quỳ xin ta!"

Danh sách chương

4 chương
08/09/2025 18:27
0
10/10/2025 09:46
0
10/10/2025 09:14
0
10/10/2025 09:11
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu