Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ban đầu tôi cứ nghĩ Vương Tú Cầm đã bỏ trốn cùng bọn họ. Không ngờ hai kẻ mất hết nhân tính kia vì không bắt được tôi, lại còn bị Hoắc Chính Khải làm cho tức gi/ận, đã trút hết lên người Vương Tú Cầm. Chúng không những cưỡ/ng b/ức cô ấy, còn b/án cô vào vùng núi heo hút gả cho lão đ/ộc thân.
Khi nhân viên điều tra dựa vào lời khai tìm đến nơi, cô ấy đang bị lão ta nh/ốt trong chuồng lợn. Vì phát hiện cô không còn tri/nh ti/ết sau khi m/ua về, lão đ/ộc thân thẳng thừng đối xử với cô như súc vật. Lúc cảnh sát đến, lão ta còn cầm cuốc chống trả quyết liệt: "Tôi bỏ tiền ra m/ua cô vợ này, các người có quyền gì mà đem đi?"
Phải tốn rất nhiều công sức, họ mới đưa được Vương Tú Cầm đi.
10.
Sau khi được giải c/ứu, Vương Tú Cầm khóc lóc cảm tạ: "Cảm ơn các đồng chí, các đồng chí chính là ân nhân tái sinh của tôi. Nếu không có các đồng chí, đời tôi coi như hết rồi."
Nhưng thứ chờ đợi cô không phải bầu trời tự do, mà là song sắt lạnh lùng. Bởi Lý Văn Binh và đồng bọn không chỉ khai ra nơi cô bị giam giữ, mà còn tố giác việc cô từng là đồng phạm. Hóa ra mấy năm qua, Vương Tú Cầm cùng anh họ Lý Văn Binh nhiều lần buôn người, b/án các cô gái quê ra vùng xa để ki/ếm lời.
Pháp luật vô tình nhưng lưới trời lồng lộng. Lần này, tất cả đều nhận án ph/ạt thích đáng.
Còn tôi và Hoắc Chính Khải nhờ công tố giác, được huyện tặng giấy khen cùng tiền thưởng. Những gia đình có người bị b/ắt c/óc còn đến tận nhà cảm ơn, nói nếu không có chúng tôi vạch trần tội á/c, họ vẫn còn sống trong địa ngục trần gian!
Chúng tôi đương nhiên khiêm tốn từ chối, bảo đó là trách nhiệm nên làm. Để bảo vệ bà con quê nhà tốt hơn, Hoắc Chính Khải nhân thời thế đổi mới, thi đậu đại học cảnh sát, sau khi tốt nghiệp về công tác tại cơ quan công an địa phương.
Còn tôi, dựa vào lợi thế trọng sinh biết trước ba năm, sau khi chính sách mở cửa đã dùng tiền thưởng kinh doanh, cải thiện đời sống gia đình. Không những xây nhà hai tầng, m/ua xe máy cho anh trai, đồng hồ và xe đạp cho chị dâu, còn sắm tivi màu, tủ lạnh, máy giặt cho bố mẹ...
Chị dâu sau khi nhà cửa khấm khá cũng sinh cho anh tôi một cặp song sinh trai gái. Thấy vậy tôi gh/en tị quá, bèn bỏ tiền lớn để cưới anh Chính Khải về.
Đúng vậy, bốn năm Hoắc Chính Khải học cảnh sát, tôi thường xuyên đến trường mang đồ ăn, quần áo cho anh, theo đuổi ráo riết. Bạn học, thầy giáo, cấp trên của anh đều khuyên anh thuận theo tôi.
Cuối cùng, tôi thẳng tay mang 8.800 tệ sính lễ đến nhà trao cho bố mẹ anh, kết hôn trọn gói. Hôm cưới, chúng tôi bày tiệc lớn khắp làng, chó đi qua cũng được mời vào ăn cỗ.
Sau khi tiệc tàn khách khứa ra về, tôi đ/è Hoắc Chính Khải lên giường nghịch cả đêm. Sáng dậy, tôi thỏa mãn thở dài: "Bánh chưng phải ăn lúc nóng hổi, đàn ông phải ngủ cùng gã lực lưỡng!"
Hoắc Chính Khải vừa ngượng vừa gi/ận, véo eo tôi chất vấn: "Nhà em đã khai hết rồi, em khỏi bệ/nh từ lâu, giả ngốc để lừa anh! Bảo sao dạo này cứ đ/âm đầu vào lòng người ta, hóa ra là có ý đồ đen tối!"
Tôi ôm ch/ặt anh, hôn đ/á/nh chụt một cái: "Ai bảo anh đẹp trai thế? Ai bảo anh vai u thịt bắp, chân dài miên man thế? Đến thằng ngốc cũng mê nữa là! Nhanh! Trời chưa sáng đâu, làm thêm trận nữa đi..."
"Còn làm? Không phải vừa xong sao?"
"Anh làm không?"
"Làm... làm..."
Đêm tân hôn, nghe nói Tống Chí Cường đứng ngoài sân nghe suốt đêm, mấy lần định vào nhưng chẳng nỡ bước. Sáng hôm sau, khi Hoắc Chính Khải và tôi dậy chuẩn bị ra ngoài, gặp Tống Chí Cường đang đợi sẵn.
"Thúy Hoa à, chúc em hạnh phúc..."
"Tặng em cái này."
Không hiểu sao, Tống Chí Cường - kẻ kiếp trước về thành phố năm sau khi tôi ch*t - kiếp này lại ở lại làng. Tôi nhìn thứ anh đưa: một chiếc gương nhựa nhỏ. Kiếp trước khi tưởng anh thích mình, tôi hay lui tới điểm tri thức, chiếc gương này chính là thứ anh mang từ thành phố về, từng cho tôi mượn soi.
Nhưng chuyện đó đã qua bao năm rồi? Giờ tôi là triệu phú đầu tiên trong làng, ai thèm quan tâm món đồ rá/ch nát của anh? Hơn nữa, người anh từng thương là Vương Tú Cầm, kẻ cùng anh lăn lóc ruộng ngô cũng là cô ta, tặng gương cho tôi làm gì?
"Không cần đâu, tôi m/ua cả gương soi toàn thân rồi, anh giữ lấy mà dùng đi!"
Nghe vậy, mặt Tống Chí Cường thoáng nét sửng sốt. Anh ta bỗng gào lên thảm thiết rồi bịt mặt chạy biến.
Hoắc Chính Khải gi/ật mình: "Tiếng gì lạ thế?"
Tôi: "Chắc bệ/nh rồi đấy!"
(Hết) - Thẩm Xử
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 23
Chương 17
Chương 16
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook