Tôi là một beta nam, nhưng lại có một người chồng alpha đỉnh cao.

Anh ấy xuất thân danh giá, ôn hòa lễ độ, duy chỉ có việc kết hôn với tôi là vượt quá khuôn phép.

Không một ai chúc phúc cho cuộc hôn nhân này, nhưng chúng tôi không bận tâm.

Cho đến lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới, tôi không thể chịu đựng thêm nữa.

Tôi đề nghị ly hôn.

Bởi nếu không rời đi ngay, đống đồ trong tầng hầm kia sắp được đưa vào cơ thể tôi rồi!

1.

"Bé yêu, vừa nói gì cơ? Nói lại một lần nữa xem nào."

Giọng Phó Trình Bách nhẹ nhàng như thể thực sự không nghe rõ.

Tôi vô thức siết ch/ặt đôi đũa trong tay.

Ánh mắt dán vào bàn ăn sáng do chính tay anh chuẩn bị, câu "em muốn ly hôn" nghẹn lại nơi cổ họng.

"Em..."

"Có phải vì chuyện tối qua không?"

Nhắc đến sự kiện tối qua, mặt tôi đỏ bừng, cả người cuộn tròn như con tôm luộc.

Tiếc rằng cơn đ/au thắt lưng không cho phép tôi làm vậy.

Phó Trình Bách chăm chú nhìn tôi, gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười đầy nuối tiếc.

Một lúc sau, anh cất tiếng cười khẽ, đứng dậy ôm tôi vào lòng.

Theo thói quen, tôi dang rộng hai chân ngồi đ/è lên ng/ười anh, cằm dựa vào vai mà thở dài.

"Đừng nhắc đến chuyện tối qua nữa."

Tôi sờ lên gò má nóng bừng, giọng đầy van nài.

Phó Trình Bách vốn là người dễ tính.

Như lúc này, trước lời thỉnh cầu của tôi, anh vừa gật đầu vừa xoa bóp vùng thắt lưng.

"Được, không nhắc nữa."

Nghe lời hứa của anh, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Những động tác mát-xa thoải mái cùng bụng no căng khiến tôi díp mắt buồn ngủ.

Ý thức dần chìm vào cơn mơ màng, tôi vô thức lẩm bẩm:

"Em muốn ly h... aaa!"

Lực tay đột ngột tăng mạnh nơi eo khiến tôi tỉnh táo tức thì.

Định đứng dậy, nhưng Phó Trình Bách lại ấn vào điểm nh.ạy cả.m.

Tôi hoàn toàn mất sức, đôi chân r/un r/ẩy từ tối qua giờ chẳng thể đứng thẳng.

"Châu Dư."

Phó Trình Bách hiếm khi gọi tên tôi.

Thường là "bé yêu", "vợ iu", "Tiểu Dư", lần thứ hai anh dùng giọng điệu này gọi đầy đủ họ tên.

Lần đầu là khi tôi say xỉn ở buổi họp lớp, trò chuyện với tình đầu cũ.

Khi quay lại thì thấy Phó Trình Bách đứng dưới bóng râm, tay cầm dù.

Môi anh nở nụ cười nhưng giọng nói lạnh lùng như tiết trời ẩm ướt.

Thông tin tố alpha cấp S áp đảo khiến tôi ngột thở.

Huống chi là tình cũ - một beta bình thường.

Khi ấy Phó Trình Bách cũng cười nhẹ gọi "Châu Dư".

Tôi co rúm người chạy đến dưới ô, ngượng ngùng giới thiệu:

"Đây là chồng em, Phó Trình Bách."

Bầu không khí ngột ngạt lập tức tan biến.

Phó Trình Bách còn ôm eo tôi, lịch sự chào tạm biệt người cũ.

Tối đó anh còn nấu cả bàn tiệc.

Tôi ngây thơ tưởng chuyện qua đi.

Cho đến khi tử cung thoái hóa nơi sâu thẳm bị ép mở, tôi mới hiểu Phó Trình Bách chưa ng/uôi gi/ận.

Nhớ lại việc phải xin nghỉ cả tuần sau đó, cổ họng tôi nghẹn lại vì sợ hãi.

Tranh thủ lúc anh không để ý, tôi trườn người ra khỏi vòng tay.

"Em sắp trễ làm rồi, đi trước đây! Anh... suy nghĩ kỹ nhé!"

Chẳng biết Phó Trình Bách có suy nghĩ không, chỉ biết giờ tôi ngồi bàn làm việc như ngồi trên đống lửa.

2.

Vừa định đi pha trà thì điện thoại reo.

Không phải tin nhắn của Phó Trình Bách, mà từ bạn cùng phòng đại học giờ làm lập trình viên.

Anh ta nhắn vài chữ kèm icon ngạc nhiên:

"Châu Dư, điện thoại cậu có phần mềm định vị ẩn."

Tôi tựa lưng vào ghế thở phào.

Đúng như dự đoán.

Nhớ lại hôm trước Phó Trình Bách nhờ lấy đồ trong tủ đầu giường, tôi vô tình thấy camera siêu nhỏ hướng thẳng giường ngủ, lòng tràn ngập bất lực.

"Ừ, cảm ơn cậu, lúc nào đi ăn nhé"

Bạn do dự: [Không báo cảnh sát sao?]

Tôi gi/ật mình, gõ vội: "Không cần đâu! Đây là chuyện riêng giữa hai vợ chồng... cậu hiểu mà"

Bạn gửi biểu tượng mặt cười đầy ẩn ý.

Trao đổi thêm vài câu rồi tôi vội vàng offline.

Nhìn hình nền máy tính, tôi nghĩ: So với camera và định vị, những thứ trong tầng hầm mới thực sự đ/áng s/ợ.

Đáng sợ đến mức không hợp với con người Phó Trình Bách.

Điều này khiến tôi nhớ lại lý do kết hôn với anh.

Hồi đó tôi mới tốt nghiệp đại học, thất nghiệp ở nhà.

Gọi là nhà cũng không đúng lắm.

Mẹ tôi là một omega mạnh mẽ, qu/a đ/ời vì t/ai n/ạn năm tôi mười tuổi.

Người cha beta hiền lành đã tái hôn với một beta khác chỉ sau một tháng tang lễ.

Không lâu sau, mẹ kế sinh được omega con trai mắc bệ/nh di truyền.

Mẹ kế đối xử với tôi không tệ, chỉ là thờ ơ.

Cha gửi tôi vào trường nội trú, hàng tháng gửi tiền đều đặn.

Mỗi dịp lễ về nhà, tôi như người ngoài cuộc.

Sự thờ ơ kéo dài cùng thân phận beta khiến tôi trở nên trầm lặng như cha.

Sau khi tốt nghiệp về nhà, mẹ kế thấy tôi thất nghiệp lại lo sắp xếp mai mối.

Bà nói bệ/nh em trai trầm trọng, cần phẫu thuật gấp.

Gia đình không đủ tiền, nếu tôi kết hôn thì tiền thách cưới sẽ giúp giải quyết khó khăn.

Tôi không muốn đổi hôn nhân lấy tiền.

Nhưng nhìn dáng cha c/òng lưng cùng điếu th/uốc ch/áy suốt đêm, tôi nhượng bộ.

Tôi đồng ý xem mắt, nhưng mọi đối tượng mẹ kế giới thiệu đều chê sự trầm lặng và phong cách lỗi thời của tôi.

Khi đề cập đến việc không có thách cưới, tôi căng thẳng lắp bắp biện giải, làm hỏng mọi cuộc hẹn.

Sau lần thứ tư thất bại, tôi gặp Phó Trình Bách.

Anh là thần tượng của S Đại, người mà cả trường ngưỡng m/ộ - kể cả tôi.

Không ai không muốn trở thành Phó Trình Bách, người sống trong bóng tối như tôi càng khao khát ánh sáng.

Nếu không phải buổi giao lưu ngành Tài chính - Công nghệ, có lẽ cả đời chúng tôi không quen biết.

Danh sách chương

3 chương
04/11/2025 20:26
0
04/11/2025 20:26
0
08/11/2025 08:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu