Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Chú rể của tôi nhảy xuống biển c/ứu cô ta trong ngày cưới, còn tôi quỳ trước cửa phòng y tế cầu nguyện.
Đoạn video phía sau còn ghi lại cảnh Đường Nghiêm nằm trên giường bệ/nh, Tôn Vũ Hi hôn má và đút hoa quả cho anh ta.
Thậm chí cả cảnh Đường Nghiêm ngày xuất viện, anh ta bảo tôi đến bệ/nh viện lấy giấy tờ còn mình thì ôm Tôn Vũ Hi đi nhậu với đám bạn cũng bị ghi lại.
Cuối cùng là một đoạn ghi âm.
Người mẹ chồng thân yêu cùng ông chồng chung thủy của tôi ép tôi đứng tên nguyên cáo kiện Tôn Vũ Hi đòi lại căn nhà.
Dư luận đều đứng về phía tôi, m/ắng Tôn Vũ Hi là kẻ cắp la làng.
"Gh/ê t/ởm thật, còn mặt mũi nào đến công ty chị ấy gây sự? Là tôi thì phải quấn cả cân màng bọc thực phẩm mới dám ra đường."
"Hóa ra từ đầu chú rể đã ngoại tình với con kia rồi! Vậy chuyện rơi xuống nước có thật không?"
"Chị ấy li dị đi! Không trả lời thì tôi chở xe xúc đến xúc chị đi đây!"
"Tưởng tiểu tam xinh đẹp lắm, ai ngờ mặt đầy công nghệ thế này. Không hiểu sao đàn ông lại mê!"
"Không ai ch/ửi thằng đàn ông à? Chơi đàn bà xong giờ lại đòi quà!"
Tôn Vũ Hi bị dư luận phản pháo.
Người ta tìm được chỗ ở của cô ta, ném chuột ch*t, bồ câu ch*t đầy trước cửa.
Trên cửa phòng còn bị xịt sơn đỏ chữ "CHẾT ĐI". Mỗi lần cô ta và mẹ ra đường đều bị chỉ trỏ.
Thậm chí có kẻ đe dọa sẽ tông xe ch*t họ.
Tôn Vũ Hi vội mở livestream minh oan, đưa ảnh thời thơ ấu với Đường Nghiêm, kể lại chuyện tình mơ mộng thuở thanh xuân...
Nhưng không những không tự c/ứu được, còn kéo Đường Nghiêm vào vũng lầy.
"Hóa ra thằng đàn ông mới là thủ phạm! Được voi đòi tiên, đúng là rác rưởi!"
Đường Nghiêm không thể ở viện tiếp, dân mạng liên tục đột nhập chụp ảnh, phỏng vấn cảm xúc hiện tại.
Dù khu điều trị được phong tỏa, vẫn có kẻ liều mạng trèo tường.
Bệ/nh nhân cùng phòng phát cáu, bắt đầu trách móc Đường Nghiêm.
Anh ta buộc phải xuất viện về nhà.
Sau mấy phen sóng gió, sức khỏe càng suy kiệt.
Anh ta gọi điện bảo tôi rút đơn: "Anh không ngờ Vũ Hi lại gây chuyện, ngày xưa cô ấy hiền lành dễ thương lắm mà!"
"Chu Tiểu Nam, em đã làm gì để bắt Vũ Hi thành ra thế này?"
Đầu óc anh ta như lẫn lộn, lúc nói chuyện kiếp trước, lúc kể cảnh thảm hiện tại.
Tôi không cúp máy, chỉ đặt điện thoại sang một bên làm việc.
Một tiếng sau cầm lên, nghe thấy tiếng Đường Nghiêm nức nở:
"Không phải thế này! Rốt cuộc sai ở đâu... khục khục!"
14
Tôi sao có thể rút đơn?
Tòa xử đúng ngày, buộc Tôn Vũ Hi trả lại bất động sản cùng toàn bộ tài sản Đường Nghiêm tặng sau khi chúng tôi kết hôn.
Tôn Vũ Hi đ/ập phá tòa án, đ/á/nh thương cảnh vệ, bị giam mười lăm ngày.
Tôi thuê người ném toàn bộ đồ đạc của hai mẹ con cô ta khỏi nhà, liền tay rao b/án.
Mười lăm ngày sau khi Tôn Vũ Hi ra tù, nhà đã đổi chủ.
Cô ta chạy đến nhà họ Đường, định mượn tình cũ với Đường Nghiêm làm màu.
Nhưng vừa nói xong, Đường Nghiêm đã trợn mắt ngất xỉu.
Bệ/nh viện khuyên mẹ Đường Nghiêm chuyển viện trên.
Tôi lén gặp bác sĩ, không ngờ bà ấy nhận ra tôi.
"Chồng chị là thằng ngốc nhảy biển c/ứu tiểu tam đó hả? À không, ý tôi là chị cố gắng chịu đựng..."
Bà nói Đường Nghiêm chỉ còn sống tối đa ba tháng.
Tôi không giấu giếm, kể rõ tình hình cho mẹ chồng.
Trong tiếng khóc đ/au đớn của bà, tôi hứa sẽ gom tiền chữa trị cho anh ta.
Tôi thở dài: "Không biết Tôn Vũ Hi nói gì mà khiến A Nghiêm tức ngất".
Mẹ Đường Nghiêm lau nước mắt, mặt mày âm trầm không nói năng gì.
Sáng hôm sau, tôi nhận điện cảnh sát.
Hóa ra đêm qua bà ta mang d/ao tìm Tôn Vũ Hi, ch/ặt đ/ứt hai chân, mẹ cô ta cũng mất một cánh tay.
Tôi vào thăm mẹ chồng, bà ta đã đi/ên lo/ạn, miệng lẩm bẩm:
"Con điếm không biết x/ấu hổ, cặp bồ với chồng tao, lại xúi con gái quyến rũ con trai tao. Mẹ con mày đều là đồ điếm!"
Kết quả giám định bà ta mất trí, tôi bỏ tiền đưa vào viện t/âm th/ần, nhờ luật sư thông báo cho ông chồng trong tù.
Cả nhà với nhau, sao có thể giấu diếm?
Trại giam báo cha chồng bị kích động, đ/á/nh nhau với bạn tù, án chắc chắn tăng thêm.
Xử lý xong xuôi, tôi đến phòng bệ/nh Đường Nghiêm.
Đôi mắt anh ta đục ngầu, mãi mới nhận ra tôi.
Anh ta cười, nước mắt giàn giụa:
"Tiểu Nam, em tha thứ cho anh! Anh biết lỗi rồi! Anh mê muội... Tôn Vũ Hi còn đòi anh để lại toàn bộ tài sản cho cô ta!"
"Anh đúng là khốn nạn, bỏ rơi em - người luôn tin tưởng và hết lòng vì anh... ho sụ sụ..."
Tôi cười khẽ, cúi xuống thì thầm:
"Đường Nghiêm, anh có tin luân hồi không?"
"Đoán xem tại sao kiếp này anh sống thảm thế?"
Anh ta ngơ ngác, chợt mắt trợn trừng:
"Em nói không tái sinh mà! Em lừa anh!"
Tôi cười khoái trá, kể tỉ mỉ kết cục của cha mẹ và Tôn Vũ Hi.
"Nếu mẹ anh không đi/ên, em còn không biết mẹ Tôn Vũ Hi là tiểu tam của bố anh! Nuôi kẻ th/ù hai mươi năm, đúng là độ lượng, em chịu thua."
"Không biết Tôn Vũ Hi có chung dòng m/áu với anh không?"
Đường Nghiêm giơ tay yếu ớt định túm tôi, tôi né đi.
"Sao em không tha thứ? Anh đã biết lỗi rồi... Em từng yêu anh mà! Anh hứa sau này chỉ yêu mình em, mình sống tốt! Em bỏ tiền chữa cho anh đi... khụ khụ!"
Tôi nhún vai: "Muộn rồi! Bác sĩ đã kết luận anh chỉ sống được vài ngày. Tranh thủ đi!"
"Em định cho Tôn Vũ Hi gặp anh lần cuối, nhưng cô ta ch/ửi bới không đến. Mối tình thanh mai trúc mã của các anh thật mỏng manh."
"Có hối h/ận không? Hối là đúng rồi!"
Đường Nghiêm gi/ật mình ngồi dậy, đ/ập thịch xuống giường.
Máy móc rú lên thảm thiết.
Khi bác sĩ xông vào, tôi lùi ra ngoài.
Vài giờ cấp c/ứu, bác sĩ chia buồn.
Buồn đâu?
Tôi tươi cười đổ tro cốt Đường Nghiêm xuống cống.
Hôm sau, dẫn bốn cô phù dâu lên du thuyền.
Trời quang, nắng gắt, biển rộng mênh mông - cuộc đời mới bắt đầu.
Chương 11
Chương 5
Chương 5
Chương 11
Chương 9
Chương 5
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook