Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Vết s/ẹo ấy vẫn còn ở đó.
Tôi từng nghĩ sau khi A Dữ về thành phố, bố mẹ cậu sẽ đưa cậu đi trị s/ẹo.
Nhưng hôm nay, tôi lại thấy vết s/ẹo ấy trên gáy Hoắc Viễn Châu.
Nước mắt tôi rơi xuống bất ngờ.
Lăn vào cổ áo Hoắc Viễn Châu.
Cậu cứng người, dừng động tác phủi bụi cho tôi.
Ngẩng mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi mím môi, giọng nghẹn ngào: "A Dữ..."
Lần này Hoắc Viễn Châu sững sờ hơn.
Tôi thấy khóe mắt cậu hơi đỏ.
Nhưng cậu vẫn gượng cười: "A Dữ nào cơ?"
Nói rồi cậu quay sang vẫy một bạn học gần đó: "Cậu lại đây."
Người bạn bước tới: "Châu ca có gì không ạ?"
"Giúp bạn này tìm xem trong trường có ai tên A Dữ không."
Nói xong cậu quay lưng bỏ đi.
Tôi vội nắm vạt áo cậu: "Hoắc Viễn Châu, cậu là A Dữ đúng không?"
"Vết s/ẹo trên cổ cậu, tôi đã thấy rồi."
"Cả cây bút máy nữa, cậu vẫn nhớ điều ước sinh nhật năm 10 tuổi của tôi đúng không?"
Hoắc Viễn Châu không dừng lại, để mặc tôi kéo vạt áo.
Phía trước có chiếc Mercedes đen.
Như một con quái vật im lặng.
Sẵn sàng nuốt chửng Hoắc Viễn Châu.
Và cả tự do của cậu.
"Thiếu gia, sắp đến giờ rồi, phu nhân đang giục."
Tài xế bắt đầu thúc giục.
Điện thoại Hoắc Viễn Châu vang lên.
Vì đứng đủ gần nên tôi nghe thấy giọng nói bên kia: "Viễn Châu, năm xưa mẹ có thể đưa con về, giờ mẹ cũng có thể để con yên tâm đi thi Olympic."
"Đừng tưởng mẹ không biết người giúp việc mới là do con nhờ người tìm, cả đứa con trai nói lắp của cô ta nữa."
"Mẹ không ngăn cản vì tin con có chừng mực, nhưng nếu con vẫn ngang ngược như hồi nhỏ, với tư cách mẹ con, mẹ có nghĩa vụ giúp con dẹp bỏ mọi chướng ngại."
"Dạo này bố con đang hợp tác với Trường Hai, thằng nói lắp đó học ở Trường Hai đúng không?"
Tay Hoắc Viễn Châu siết ch/ặt điện thoại.
Cơ thể cậu căng cứng.
"Những gì mẹ muốn con có thể cho, nhưng người của con thì mẹ không được động đến."
Cuộc gọi kết thúc.
Hoắc Viễn Châu bóc từng ngón tay tôi ra khỏi vạt áo.
Mắt cậu vẫn đỏ không chịu được.
Cậu không nhìn tôi, quay đi.
Tôi đuổi theo nắm ch/ặt vạt áo lần nữa: "A Dữ!"
"Lục Tinh Thần, cậu không nghe thấy hết rồi sao?"
"Cậu ng/u không thế!"
"Không thấy sao? Tôi không phải A Dữ ngày xưa rồi, hoặc nói thẳng là tôi chưa từng là A Dữ, đó chỉ là giả tưởng, là ảo mộng không thực tế."
Hoắc Viễn Châu quay lưng.
Giọng điệu bình thản.
Nhưng vai khẽ run đã tố cáo cậu.
Tôi lẽo đẽo theo sau.
Bướng bỉnh không chịu buông.
"Cậu chính là."
Hoắc Viễn Châu đột nhiên dừng lại, quay mặt nhìn tôi.
Để mặc nước mắt lăn dài.
"Nhưng đó không phải tự do, mà là bất đắc dĩ."
"Thiếu gia, không đi thì phu nhân..."
Tài xế chưa nói hết câu, Hoắc Viễn Châu đã bóc tay tôi ra, lên xe.
Khi cửa đóng lại.
Tôi lấy từ túi ra cây bút máy.
Tôi biết Hoắc Viễn Châu đang nhìn lại.
Nên đứng nguyên giơ cao cây bút: "Hoắc Viễn Châu, tôi nhận được bút rồi, cả lời chúc sinh nhật nữa!"
"Hôm nay đúng sinh nhật 18 tuổi tôi, tôi muốn tặng điều ước cho cậu."
"Tôi cầu chúc cậu được tự do!"
Nói xong tôi thầm đếm đến ba.
Đúng ba tiếng điện thoại tôi rung lên.
Là tin nhắn của Hoắc Viễn Châu: [Lục Tinh Thần, đợi tôi về.]
Tôi đứng nguyên, đọc đi đọc lại bảy chữ ấy.
Tôi nghĩ, năm đó A Dữ hẳn cũng nói câu này.
Bỗng sau lưng vang lên giọng lão đại: "Ồ, hết lắp rồi?"
Quay lại.
Lão đại vắt vẻo chiếc áo khoác, tựa vào tường Trường Một.
Ánh mắt lấp lánh thứ tình cảm khó hiểu.
"Hoắc Viễn Châu chả làm gì mà cậu đã tặng điều ước, tao bảo kê cậu lâu thế chẳng thấy cậu tặng gì?"
"Lục Tinh Thần, cậu không phải thằng lắp, cậu là con sói trắng mắt!"
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "N...năm sau, tôi t...tặng quà sinh nhật cho...cho anh."
Lão đại khịt mũi.
Bước tới nắm cổ áo lôi tôi đến xe máy.
Đội mũ bảo hiểm cho tôi.
Như mọi lần, gõ nhẹ lên đỉnh đầu tôi qua mũ.
"Tao không đê tiện như Hoắc Viễn Châu, tranh cả điều ước sinh nhật của cậu."
"Tặng thứ khác đi."
"Cậu tặng gì tao cũng thích."
Nói rồi lão đại khởi động xe.
Lần này không va vào lưng đột ngột.
Chậm rãi như thể đang cố giữ khoảng cách.
Ngày Hoắc Viễn Châu đi thi, tôi gặp mẹ cậu.
Một người phụ nữ sang trọng xinh đẹp.
Nhưng ánh mắt đầy kh/inh miệt.
"Mẹ cậu biết cậu thích đàn ông chứ?"
"Trước kia chỉ nói lắp đã khiến bố mẹ cậu không ngẩng mặt lên được, giờ nếu mọi người biết cậu thích đàn ông, bố mẹ cậu còn dám nhìn ai nữa không?"
"Viễn Châu khác cậu, nhà chúng tôi giàu có, nói khó nghe thì đen cũng thành trắng được. Chúng tôi muốn thì chuyện của hai người sẽ thành do cậu không biết x/ấu hổ quyến rũ cậu ta."
"Năm xưa Viễn Châu còn nhỏ mới trốn đi được, giờ cậu ta lớn rồi, dù miệng nói đừng ép nhưng cậu ta làm được gì? Trốn đi ư? Mới 18 tuổi biết đi đâu? Thoát khỏi tầm mắt bố mẹ cậu ta ư?"
Chương 12
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook