Tôi nhìn về phía trước không xa.

Hoắc Viễn Châu lúc nào đã chiếm thế thượng phong.

Hắn đ/è lão đại xuống đất đ/á/nh tới tấp.

Tôi vội vàng nhặt chiếc ống thép trên đất, chạy thẳng về phía Hoắc Viễn Châu.

Vừa chạy vừa bắt chước những lời ch/ửi thề của lão đại gọi tôi để tự cổ vũ bản thân.

"Tôi... tôi thả... thảo ní..."

3

Chữ "m/a" còn chưa kịp thốt ra, tôi đã bị một cú đ/á ngang từ đâu bay tới hất văng.

Cả người nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích được.

Nhưng tôi vẫn kiên quyết nói xong chữ "m/a".

Điều này lại khiến bọn du đãng Trường Một phá lên cười.

"Không phải chứ, thằng nói lắp do Chu Phóng mang tới, bị đ/á/nh xong còn khóc gọi mẹ, buồn cười ch*t được."

"Đúng là thú vị vãi."

"Ê, thằng nói lắp, lát nữa mày không về trường mách cô giáo đấy chứ!"

Ngay lập tức, người vừa nói kêu lên thảm thiết.

Tôi tưởng lão đại đã giúp tôi trả th/ù.

Ngẩng đầu lên mới thấy Hoắc Viễn Châu đang đ/á tới tấp vào mấy đứa vừa chế nhạo tôi.

"B/ắt n/ạt kẻ yếu thế vui lắm hả?"

"Mấy đứa tưởng mình gh/ê lắm hả?"

"Ưu việt ở chỗ nào?"

Tôi sững người.

Anh em Trường Hai cũng ch*t lặng.

Lão đại khập khiễng bước về phía tôi, vừa định đỡ tôi dậy.

Thì tôi đã bị Hoắc Viễn Châu ôm ngang lưng bế lên.

Thật sự là bế lên luôn.

Quá bất ngờ.

"Xin lỗi, bọn họ nói là người Trường Hai khiêu khích trước, tôi không ngờ sự tình lại thế này."

Lời xin lỗi của Hoắc Viễn Châu khiến tất cả xung quanh im phăng phắc.

Ba giây sau mới có vài tiếng xì xào bàn tán.

"Trời ơi, không lẽ nào. Tôi nghe nhầm sao! Hoắc Viễn Châu lại xin lỗi thằng nói lắp?"

"Cái quái gì thế, đây có phải Hoắc Viễn Châu của Trường Một không?"

Tôi cũng không dám tin vào tai mình.

Không phải vì Hoắc Viễn Châu xin lỗi tôi.

Mà vì hắn là người thứ hai, ngoài lão đại, không chế nhạo tôi nói lắp.

Lại còn sẵn sàng đứng ra bênh vực tôi.

Tôi ngượng ngùng lắc đầu.

"Không... không sao."

Ngay lập tức, lão đại lạnh lùng c/ắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và Hoắc Viễn Châu.

"Trả thằng nói lắp nhà tao đây."

Vừa dứt lời, lão đại gi/ật tôi từ vòng tay Hoắc Viễn Châu.

Rất mạnh tay.

Đến mức làm tôi đ/au.

Tôi không nhịn được rên lên "ư ử" hai tiếng.

Tai lão đại và Hoắc Viễn Châu đỏ lên thấy rõ.

Lão đại siết ch/ặt vòng tay ôm tôi.

Hắn gầm gừ bên tai tôi.

"Lục Tinh Thần, tao đã bảo đừng có nhìn Hoắc Viễn Châu kiểu đó!"

Tôi không hiểu.

"Tại... tại sao?"

Lão đại: "Hắn không phải người bình thường."

Tôi vẫn không hiểu.

Nhưng qua chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy Hoắc Viễn Châu có lẽ không x/ấu như vậy.

Một người biết cúi đầu trước kẻ yếu thế, có thể x/ấu đến đâu?

Hắn hẳn cũng giống lão đại, là người nghĩa hiệp gan dạ.

Tôi cười khoác vai lão đại.

"Nhưng... nhưng em... em cũng không bình thường mà."

Tay lão đại khựng lại, rồi ôm tôi ch/ặt hơn.

"Em không hiểu đâu."

Thôi vậy.

Tôi từ quê lên thành phố, đúng là không hiểu mấy hàm ý trong lời nói của người thành thị.

Do vừa ngã quá đ/au, cử động nhẹ cũng làm vết thương đ/au nhói.

Không nhịn được lại rên lên "ư ử" hai tiếng.

Lão đại lại gi/ật mình.

Lần này còn dữ dội hơn trước, cơ ng/ực cứng đờ.

Tôi giơ tay bóp nhẹ cơ ng/ực lão đại.

"Lão đại, anh... anh cứng quá."

4

Mặt lão đại đỏ bừng.

Trông như con tôm luộc chín.

Chuyện gì thế này?

Tôi hỏi lão đại có sao không.

Lão đại ấp a ấp úng mãi, nói là vì quá sướng.

Tối đó, lão đại đưa tôi về ký túc xá xong liền mượn nhà vệ sinh phòng tôi.

Bảo là nóng quá, cần tắm gấp.

Trước khi vào còn nói với tôi một câu khó hiểu.

"Lục Tinh Thần, từ nay không được rên ư ử trước mặt người khác."

"Nếu bị tao bắt gặp, tao sẽ bắt mày ngậm thứ khác ngoài viên đ/á lạnh."

Thực ra tôi không thích ngậm đ/á.

Cũng chẳng thích ngậm thứ gì khác.

Trước đây chữa nói lắp, bố mẹ không biết tìm đâu ra đơn th/uốc lạ, toàn bắt tôi ngậm mấy thứ hạt kỳ quặc.

Sau vì tôi lỡ nuốt phải hạt nên đổi sang ngậm đ/á.

Lão đại tuy đối xử tốt với tôi.

Nhưng lúc trừng ph/ạt cũng rất tà/n nh/ẫn.

Thứ hắn bắt tôi ngậm, chắc chắn không phải thứ gì hay ho.

Dù không hiểu ti/ếng r/ên của mình làm phiền lão đại thế nào.

Nhưng tôi vẫn gật đầu ngoan ngoãn.

Lão đại hài lòng cười, vỗ mông tôi một cái rồi vào nhà vệ sinh.

Lão đại vốn kén cá chọn canh, vậy mà dùng luôn khăn tắm của tôi.

Anh Tống đang chơi điện tử bên cạnh mặt đen như than.

Có lẽ gặp phải đồng đội tệ hại, nên liên tục ch/ửi thề.

"Thật buồn cười, đúng là chỉ có trà xanh mới được lòng người, cái gì tốt cũng chiếm hết."

"Được lợi còn làm bộ, biến đi chỗ khác được không! Ch*t ti/ệt!"

5

Cuối tuần, mẹ tôi lên thành phố thăm tôi.

Bà rất lo tôi bị b/ắt n/ạt ở thành phố.

Nhưng thấy lão đại đối xử tốt với tôi, mẹ yên tâm phần nào.

Bà đỏ hoe mắt, không ngừng khen lão đại là đứa trẻ ngoan.

Lão đại lớn lên chưa từng được khen là đứa trẻ ngoan.

Vừa xua tay phủ nhận vừa đỏ mặt cảm ơn dì.

Trông rất buồn cười.

"À, con yêu. Lần này mẹ lên thành phố là để làm việc."

"Dạo trước cậu giới thiệu cho mẹ công việc giúp việc gia đình, nếu mẹ phỏng vấn thành công thì cuối tuần con có thể qua ở cùng."

"Cậu nói nhà đó cũng có cậu con trai, tuổi tầm con."

Trên xe, mẹ vừa cười vừa lẩm bẩm chuyện quê nhà.

Nói xong lại lo lắng chuyện phỏng vấn.

"Cậu bảo cậu con trai nhà đó tính tình kỳ quặc, lát nữa con cứ ngồi yên đợi mẹ ở ngoài nhé."

Mười phút sau, xe rẽ vào khu biệt thự.

Tôi theo mẹ đến trước cánh cổng đen.

Chuông reo đến hồi thứ ba, cửa mở.

Hoắc Viễn Châu bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.

Danh sách chương

4 chương
04/11/2025 20:17
0
04/11/2025 20:17
0
08/11/2025 08:21
0
08/11/2025 08:19
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu