Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cô ấy liếc nhìn đồng hồ: "Cậu vào trước đi, tớ đi đón một người."
Tôi cúi người nhẹ: "Vâng, thưa cô Châu Châu."
6
Buổi thử vai kết thúc, tôi tìm ghế ngồi xuống, lướt điện thoại qua lại.
Có vẻ Từ Uyên đang tham dự lễ trao giải, hashtag về anh đã lên top trending.
Tôi lần lượt xem ảnh và clip của anh.
Hôm nay anh trông thật tươi tắn, không trang điểm đậm, chỉ thoa lớp nền mỏng rồi lên sân khấu.
Tôi nhìn những bức ảnh anh chống cằm, ngón tay lúc tạo hình số 6, lúc số 9, khi thì số 1.
Mặt tôi lại nóng bừng, phải chăng anh đang gửi tín hiệu cho tôi?
Chẳng mấy chốc, 'mật mã' của anh gây bão mạng xã hội.
"Cử chỉ tay Từ Uyên ám chỉ 16/9 - sinh nhật Đàm Nhược Nhược! CP của tôi là thật."
Tôi: ...
Một lúc sau, tôi nhận thông báo trúng vai phụ nam.
Với danh tiếng hạng 18 như hiện tại, được nhận vai này đã là thành công lớn.
Tôi đoán chắc có công của tác giả Cấn Châu Châu, nhất định phải mời cô ấy ăn tối để cảm ơn.
7
10h30 tối, tôi chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.
Điện thoại bất ngờ hiện thông báo video call.
Tôi cầm chiếc áo vừa cởi lên, định mặc lại nhưng lại ngập ngừng.
Quẳng áo về ghế sofa, tôi nhấn nhận cuộc gọi.
"Tôi muốn n/ổ tung mấy trang lá cải ấy, dựng chuyện tôi với Đàm Nhược Nhược sắp cưới rồi đấy."
Anh đang tẩy trang nên không nhìn màn hình.
Tôi dựng điện thoại, để nửa thân trên trong khung hình rồi bắt đầu đ/á/nh răng.
"Nói thật với cậu, nếu không phải..."
Anh đột ngột dừng lời.
Tôi nhìn sang màn hình.
Mặt anh vẫn lấm tấm nước sau khi rửa, ánh mắt đờ đẫn nhìn tôi.
Tôi giả vờ thản nhiên: "Sao đứng hình thế? Nói nhanh đi, tớ chuẩn bị tắm đây."
"À, mấy tin nhắn WeChat tớ không xóa đâu. Cậu muốn tớ chụp ảnh từng cái một, hay mai tớ bay về đưa tận tay?"
Tôi súc miệng xong: "Tớ đi tắm ngủ đây, tối nay không xem đâu. Mai cậu về thẳng đến nhà tớ nhé."
Tôi nâng điện thoại cao hơn: "Nhưng ngày mai tớ ngủ nướng, không muốn mở cửa. Cậu tự mở vào nhé, mật khẩu là 950112."
Trong khung hình, Từ Uyên nheo mắt.
Ừ thì tôi đặt mật khẩu là sinh nhật anh, đã sao chứ?
Tôi vặn vòi hoa sen: "Tớ tắm đây, cúp máy nhé."
Từ Uyên ho vài tiếng rồi ậm ừ đồng ý.
8
Không ngờ Từ Uyên đáp chuyến bay sớm về thẳng nhà tôi.
Anh mở cửa lúc 5h30 sáng.
Đang ngủ ngon, tôi cảm thấy có người chui vào chăn.
Tôi ọ ẹ định mở mắt.
Từ Uyên ôm tôi từ phía sau: "Ngoan, ngủ tiếp đi, không sao đâu."
Quen từ hồi quay phim, tôi rất thích được anh ôm ngủ, không hiểu sao lại an toàn đến thế.
Có lẽ vì anh cao lớn, vai rộng, mỗi lần ôm tôi đều có cảm giác được bao bọc hoàn toàn, cực kỳ dễ chịu.
Khi anh vắt chân lên người tôi, tôi hài lòng chìm vào giấc ngủ.
10h sáng, tôi tắt chuông báo thức.
Vừa tỉnh dậy đã thấy người nặng trịch, tưởng bị m/a đ/è.
Nhìn cánh tay quấn quanh eo, bàn tay luồn trong áo ngủ, cùng cái chân nặng nề đ/è lên đùi, tôi hiểu ngay tình hình.
Định trở mình thì bị Từ Uyên trong mơ ngăn lại.
Anh siết ch/ặt hơn, cơ thể áp sát hoàn toàn vào tôi, mơ màng hôn lên tai tôi thì thầm: "Đừng cựa."
Tôi đờ người không dám nhúc nhích, sợ chạm phải chỗ không nên chạm.
Bàn tay anh đặt trên bụng tôi tỏa hơi ấm, tôi nín thở, toàn thân căng cứng đến nỗi lộ cả sáu múi.
Cơn ngứa ran từ bụng lan khắp người, đổ cả mồ hôi.
R/un r/ẩy gỡ tay Từ Uyên, may mà anh còn ngủ say nên không ghì ch/ặt.
Chưa đầy năm giây đã gỡ được.
Vừa nhích ra được chút, tôi lại bị anh kéo vào lòng.
"Mấy giờ rồi?" Giọng anh lơ mơ.
"Mười giờ." Tôi nuốt nước bọt đáp.
"Nếu không có gì thì ngủ thêm chút đi, tớ mệt lắm, nửa đêm bay về đấy."
Nói rồi anh lật tôi một cái, khiến tôi đối mặt với anh.
Hai tay anh vòng qua ôm ch/ặt, tôi úp mặt vào ng/ực anh đầy cơ bắp.
Thấy quầng thâm dưới mắt anh, tôi ngoan ngoãn không cựa quậy nữa, áp trán vào ng/ực anh tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Tỉnh dậy lần nữa, tôi ngước mắt gặp ánh nhìn Từ Uyên đang chăm chú quan sát.
Không biết anh thức dậy từ lúc nào.
Tôi đẩy anh ra khỏi người.
"Tai đỏ lừ rồi kìa." Từ Uyên cười khẽ rồi với lấy điện thoại đưa cho tôi.
"Tin nhắn không thể giả được. Cậu xem đi, WeChat nếu lâu không đăng nhập sẽ không nhận được tin. Tài khoản cậu từ ngày quay xong phim đến giờ chưa đăng nhập lại phải không?"
Tôi cầm điện thoại anh lên, hỏi nhỏ: "Mật khẩu của cậu là gì?"
"Vân tay cậu tôi chưa xóa."
Tay tôi run nhẹ, ấn ngón cái vào thì mở khóa được.
Vào WeChat thấy tôi được ghim đầu danh bạ.
Tôi mở hội thoại, xem từng dòng tin nhắn dày đặc, dừng lại ở năm ngày trước khi tôi trở về.
Lướt ngược đến ngày kết thúc quay phim:
【Chúc mừng đóng máy, lúc nãy đông người quá không tiện nói riêng.】
【Dạo này có kế hoạch gì không?】
【Cậu bận lắm à?】
【Sao không trả lời tôi?】
【Điện thoại sao cứ tắt máy thế?】
【Cậu chặn tôi rồi à?】
【Viên Trạch】
【Cậu ở đâu thế?】
【Tôi hỏi trợ lý cậu rồi, nói cậu đang quay ở đảo?】
【Xong việc liên lạc tôi nhé.】
Chương 8
Chương 5
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook