Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Vi Ninh
- Chương 2
Biểu cảm của cô ấy lộ rõ sự hoảng lo/ạn.
Kỳ Liên Sinh mạnh tay mở cửa văn phòng.
Thang An Đình căng thẳng kéo vạt áo mình, "Em... em đâu có cười..."
5
Trước giờ lên máy bay.
Tôi lướt được dòng trạng thái của Thang An Đình.
Ở ghế phụ xe, tay cầm ly trà sữa.
Một ly hai ống hút.
Cốc dùng chung cho cặp đôi.
Người lái xe chỉ lộ ra bàn tay đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu, đủ để nhận ra chủ nhân.
Cô ta đăng kèm chú thích:
【Cùng người đúng đắn uống chung, mới là trà ngon.】
Tôi bấm like.
Thuận tay chụp màn hình, chuyển cho Kỳ Liên Sinh.
Đối phương hồi đáp nhanh chóng.
Là tin nhắn thoại.
"Ninh Ninh, nhà An Đình xa quá, anh đưa cô ấy về."
Phía anh văng vẳng tiếng Thang An Đình hoảng hốt: "Quên chặn chị Vi Ninh rồi..."
Giọng tôi bình thản:
"Lần sau hẹn hò nhắc cô ta nhớ chặn tôi, không thì anh khó giải thích lắm đấy."
Điện thoại Kỳ Liên Sinh lập tức đổ chuông.
Tôi liếc nhìn.
Từ chối.
Bật chế độ máy bay.
Băng Thành đang mưa tuyết.
Chuyến bay hoãn.
Hạ cánh đã tối mịt.
Tổng giám đốc Hứa đối tác đích thân ra sân bay đón, mở tiệc chiêu đãi.
Bàn về dự án Snow Village, đàm đạo đến nửa đêm.
Điện thoại rung liên hồi, đành phải bắt máy.
Giọng Kỳ Liên Sinh đượm mệt mỏi:
"Sao giờ mới nghe máy?"
"Bận."
Tôi trả lời ngắn gọn, cuộc tiếp tân vẫn chưa xong.
Trên bàn tiệc, không khí đang hừng hực.
Cúp máy trước khi tiếng khóc nức nở của phụ nữ vọng qua:
"Muộn thế này, bên chị Vi Ninh vẫn có tiếng đàn ông, liệu có chuyện gì không...
"Chẳng phải hai người cãi nhau vì em sao..."
Cô ta nức nở thổn thức.
Kỳ Liên Sinh bỗng cuống quýt:
"Khu nhà An Đình đột nhiên thi công phong tỏa, anh không ra được, tạm lên lầu..."
Tôi lặng đi giây lát.
"Khỏi cần giải thích, bẩy ngày bẩy đêm ở khu trượt tuyết, hai người chưa từng à?"
Kỳ Liên Sinh sững sờ.
Nhưng không thốt nên lời.
Trên bàn nhậu, trợ lý của Hứa tổng say khướt.
Lưỡi dính vào nhau: "Tổng Vi nghe máy phải ph/ạt rư/ợu đấy."
Tôi cười xin lỗi: "Vâng."
Chưa kịp tắt máy.
Kỳ Liên Sinh bỗng gào thét:
"Em còn uống rư/ợu?
"Với đàn ông?!
"Vi Ninh! Em đang ở đâu? Gửi định vị, anh đến đón!"
Men cay xộc cổ.
Người phương Bắc quả thật hào sảng.
Tôi giơ chiếc điện thoại sáng trưng màn hình.
Khẩy khẩy cười:
"Đường bị phong tỏa, anh không ra được, quên rồi hả?"
Kỳ Liên Sinh c/âm họng.
Tôi dập máy.
Tắt ng/uồn.
Trợ lý nhỏ nâng ly định xông tới.
Bị Hứa tổng bên cạnh chặn lại.
Ông điềm nhiên: "Vừa phải thôi, đừng ép rư/ợu."
Kẻ s/ay rư/ợu bỗng tỉnh táo lạ thường.
Ngồi thẳng đơ về chỗ.
Ly nước ép đặt bên tay tôi.
"Thử đi."
Tôi không thích nước cam.
Nhưng vẫn nhấp môi.
"Vị được đấy."
6
Băng Thành lạnh buốt.
Nhưng phòng ấm áp.
Hứa Quý Châu cho người mang bộ ga giường mới tinh thay cho tôi.
Nhưng vẫn trằn trọc.
Nhìn dòng xe phía dưới khách sạn.
Ý niệm mất kiểm soát, nghĩ về Kỳ Liên Sinh.
Từ trước hôn nhân.
Tôi đã nghe đồn anh có mối tình m/ập mờ lâu năm.
Trước lúc tỏ tình.
Nhưng đối phương công khai bạn trai đại gia Hồng Kông.
Công khai xong lập tức xuất giá, biến mất vô tung.
Một cái bóng trong ký ức.
Tôi chẳng thèm để tâm.
Không ngờ, cái x/á/c ch*t tưởng đã yên nghỉ.
Sau hôn lễ, sống dậy.
Cuộc gọi đầu tiên khi cô ta về nước.
Là dành cho Kỳ Liên Sinh.
Lúc đó anh đang tắm.
Tôi mơ màng bắt máy.
Giọng nghẹn ngào bên kia: "A Kỳ, em về rồi."
Một câu nói nhẹ tênh.
Khiến tôi tỉnh như sáo.
Nhìn rõ dòng chú thích cuộc gọi.
Thang An Đình.
Nhưng chẳng mấy chốc bị sửa.
Tôi bình tĩnh ngồi dậy: "Anh ấy đang tắm, cần em nhắn gì không?"
Đầu dây im bặt.
Vài giây sau cúp máy.
Kỳ Liên Sinh bước ra từ phòng tắm, tóc còn ướt, mắt cười lấp lánh.
"Còn sức không, làm nốt trận này?"
Anh ngồi mép giường lau tóc.
Tôi đưa điện thoại.
"Vừa có người gọi, em nghe máy rồi."
Anh phớt tỉnh: "Ai thế?"
"Thang An Đình."
Tôi thấy bàn tay anh đơ cứng.
Lâu sau mới giả vờ thản nhiên: "Cô ấy nói gì?"
"Cô ấy bảo, cô ấy về rồi."
Có lẽ giọng tôi lộ vẻ dò xét.
Kỳ Liên Sinh quay lại: "Đừng bận tâm, chỉ là bạn cũ thôi."
Anh dỗ tôi ngủ tiếp.
Nhưng tôi nh.ạy cả.m nhận ra.
Kỳ Liên Sinh, đang có tâm sự.
7
Hôm sau cuộc gọi.
Bạn học cũ mở tiệc đón Thang An Đình.
Hôm đó, Kỳ Liên Sinh dẫn tôi đi.
Vào phòng VIP.
Góc phòng có bóng đàn bà đứng lên, chưa nói đã đỏ mắt.
Ánh mắt Kỳ Liên Sinh dán lên gương mặt đó.
Rồi thản nhiên bắt chuyện với người gần nhất.
Thang An Đình lại lẳng lặng ngồi về góc, nét mặt ủ rũ.
Tiệc tùng tàn cuộc.
Kỳ Liên Sinh ra ngoài giải quyết nỗi buồn.
Thang An Đình cũng kêu khó chịu ra hóng gió.
Cả bàn liếc nhau, dồn chén rư/ợu về phía tôi, ngăn bước chân.
Lúc trở về.
Môi Thang An Đình sưng đỏ.
Mắt ươn ướt.
Lũ cá m/ập nhìn nhau rồi lại nâng không khí.
Đáng tiếc.
Tối hôm đó.
Tôi không say.
Và nhớ rõ thời gian Kỳ Liên Sinh ra ngoài.
Nửa tiếng.
Tôi không nghĩ chỉ chuyện trò đơn thuần.
Trên đường về gọi tài xế thay.
Kỳ Liên Sinh giả vờ say, nhắm nghiền mắt suốt đường.
Tài xế về.
Tôi ngồi xe nhìn anh hồi lâu.
Kỳ Liên Sinh mở mắt, hơi rư/ợu phả vào mặt cười:
"Vợ ơi, anh chỉ yêu mình em thôi."
Xe im ắng.
Lâu sau tôi mới bình giọng:
"Kỳ Liên Sinh, ly hôn đi."
Đồ dơ bẩn.
Không cần giữ.
Trả lời tôi là tiếng ngáy say.
Wechat anh sáng lên.
Thang An Đình nhắn:
【A Kỳ, dù sao chuyện tối nay em cũng không trách anh.】
8
Chuyện tình lãng mạn của Kỳ Liên Sinh.
Không chỉ khiến tôi nhức đầu.
Mà mỗi lần nhớ lại, ng/ực nghẹn buồn nôn.
Đứng lặng bên cửa sổ.
Vẫn vô cùng tỉnh táo.
Ngoảnh đầu, bất ngờ thấy Hứa Quý Châu dưới sảnh.
Chương 13
Chương 20
Chương 11
Chương 5
Chương 5
Chương 11
Chương 9
Chương 5
Bình luận
Bình luận Facebook