Xin hãy gọi tôi là người qua đường A

Chương 3

14/10/2025 12:59

Tô Dữ Sinh không nói gì.

Anh đóng sầm cánh cửa lại.

「……」

Mẹ anh lặng lẽ liếc nhìn, chắp tay ra hiệu "ngủ ngon" rồi bỏ đi.

Gương mặt lạnh như băng của Tô Dữ Sinh khuất dần sau cánh cửa phòng nhỏ.

「Em ngủ giường.」

Vừa cởi áo trong phòng, tôi đã xông vào. Anh sửng sốt một giây rồi trở lại vẻ bình thản.

Tôi đờ đẫn nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể anh: ng/ực, lưng, cánh tay, bụng...

Những vết s/ẹo mới cũ đan xen khiến tôi không dám tưởng tượng anh đã trải qua cực hình nào.

Anh lóng ngóng nhặt áo định mặc nhưng tay r/un r/ẩy, khóe môi nhếch lên nửa như giễu cợt chính mình, để mặc những vết s/ẹo phơi ra trong không khí.

Tay run cầm lọ cồn i-ốt trong ngăn kéo, anh thuần thục tự băng bó.

Mùi m/áu xộc vào mũi.

Tôi gi/ật lấy bông băng, thay anh xử lý vết thương.

「Vết của anh ngày mai không tự lành hả?」Tôi tò mò.

Ánh mắt anh nhuốm vẻ nghi hoặc.

「Vết thương của em ngày mai sẽ khỏi, không cần th/uốc. Sáng mai da lại lành lặn như chưa từng có gì.」

Sợ anh không tin, tôi nói thêm: 「Chỗ anh đứng trên sân thượng hôm nay, em đã nhảy qua rồi. Tầng ba có ban công nhỏ, rơi xuống g/ãy chân.

「Anh đừng nhảy nữa. Nhảy từ tầng đó sẽ không ngất đâu, sẽ tỉnh táo cảm nhận m/áu chảy ròng ròng, nghe rõ cả tiếng người xung quanh. Không có thiên đường đâu, anh sẽ ý thức rõ mình sắp ch*t... cho đến khi không nghe thấy gì nữa...」

「Hay anh muốn ch*t kiểu nào? Em đi thử trước cho anh xem có đ/au không.」

Anh đờ đẫn nhìn tôi, lặng im hồi lâu.

6

Tôi đọc được trong mắt anh thứ tình cảm khó gọi tên: sự thương xót.

Sau khi băng bó, anh đỡ đ/au hơn nhưng lại bối rối trước chiếc giường đ/ộc nhất trong phòng.

Ga giường trắng tinh thoang thoảng mùi bột giặt.

「Ngủ đi.」Giọng lạnh băng vang lên, anh đứng dậy lầm lũi ra cửa, gương mặt âm u như bão tố.

Tôi nghiêng đầu nhìn giường rồi lại nhìn anh: 「Thế anh đâu?」

「Tôi ngủ dưới đất.」Giọng anh đều đều, tay với lấy chăn.

Tôi lí nhí: 「Vậy... ngủ chung được không?」

Không gian yên ắng đến mức nghe rõ cả nhịp thở.

【Cô bé này dám chơi lớn!】

【Nam Nhị sắp đi/ên mất!】

Tô Dữ Sinh siết ch/ặt nắm đ/ấm, nhắm mắt hít sâu: 「Không đời nào!」

「Ừ.」Tôi rủn xuống, co ro thành cục trên giường. Anh liếc nhìn, khóe mắt gi/ật giật, quay lưng bước vội.

Ít lâu sau, anh mang vào bộ đồ ngủ sạch sẽ đặt đầu giường: 「Đi tắm, thay đồ đi.」

「Đồ của anh à?」Tôi chớp mắt.

Tai anh ửng hồng: 「Của mẹ tôi.」

【Haha Nam Nhị ngại rồi!】

【Cảnh tắm rửa thơm tho đến rồi!】

Ôm bộ đồ, tôi lon ton chạy vào phòng tắm. Dòng nước ấm xua tan bụi bẩn, làm ấm cả người.

Thực ra mỗi sáng tỉnh dậy, vết thương trên người tôi đều biến mất, quần áo vẫn y nguyên, luôn xuất hiện trong trường.

Tôi chưa từng được tắm nước nóng thảnh thơi thế này.

Thật sự rất khoái.

Bước ra phòng với mái tóc ướt nhễ nhại, chiếc váy ngủ trắng xóa phủ đến gối, để lộ đôi chân thon. Tô Dữ Sinh đang quay lưng dọn dẹp chăn đệm, quay đầu nhìn thấy tôi liền đơ người.

【Ch*t mất! Cô bé tắm xong đáng yêu quá!】

【Nội tâm Tô Dữ Sinh: Tao tiêu đời!】

【Nữ chính nguy hiểm rồi!】

「Sao không lau tóc?」

Thấy tôi ngơ ngác, anh thở dài.

Gi/ật khăn tắm, anh vừa chùi vừa càu nhàu. Máy sấy réo ù ù trong tay anh, hơi nóng khiến tôi nheo mắt.

Gió thổi tạt tóc, giọt nước rơi lên mu bàn tay anh. Bàn tay khẽ run nhưng vẫn tiếp tục.

「Ngủ đi.」Giọng anh khàn đặc sau khi tắt máy sấy.

Năm phút sau.

「Anh có lạnh không?」Tôi thò đầu ra hỏi.

「Im. Ngủ.」

Mười phút sau.

Tôi bò xuống đất, chọc chọc má anh.

「...」Tô Dữ Sinh nắm ch/ặt tay tôi, gằn giọng: 「Muốn ăn đò/n...」

「Anh định m/ắng em thật ư?」

Ánh mắt tôi nheo lại đầy nguy hiểm.

7

Tôi giơ bàn tay đang dần trong suốt.

「Tô Dữ Sinh, em cần anh.」

Cúi đầu, tôi thì thào: 「Em chạm vào anh được không?」

Lần đầu thấy rõ bàn tay tôi đang hóa ảo, dưới ánh đèn, từng ngón tay mờ nhòa như bị thế giới này nuốt chửng. Anh gật đầu, mắt ngấn sợ hãi.

Chạm vào vai anh, năng lượng tràn về, bàn tây dần hiện rõ. Thấy cảnh kỳ diệu, anh thả lỏng người như sẵn sàng hiến dâng.

Sợ đêm lại hóa vô hình, tôi chen vào chăn anh, ôm ch/ặt cánh tay thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy,

tôi đang ngồi trong lớp, máy móc viết đi viết lại bài tập.

Cảm giác mơ hồ quên mất điều gì, ký ức mờ nhòa.

Tôi thẫn thờ nhìn hàng cây ngoài cửa, tiếng quạt trần kẽo kẹt hòa giọng thầy giảng bài đều đều.

Dưới sân, bóng nam sinh bị đám người lôi đi.

Cảnh tượng quen thuộc ấy diễn ra hằng ngày.

Nhưng có liên quan gì đến tôi?

Đầu ngón tay đã bắt đầu trong suốt. Bản thân tôi sắp bị thế giới này xóa sổ.

Tôi đứng dậy bỏ đi.

Cả lớp như không thấy tôi. Đến cả giáo viên cũng vô cảm giảng bài khi tôi gi/ật viên phấn trên tay ông.

Chán quá đi.

Lang thang khắp trường, tôi lấy que kem ở căn-tin rồi ba chân bốn cẳng chạy khi bị phát hiện.

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 19:02
0
08/09/2025 19:02
0
14/10/2025 12:59
0
14/10/2025 12:54
0
14/10/2025 12:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu