Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi dần lấy lại bình tĩnh, chợt nhận ra mình vẫn nắm tay Hoắc Châu. Tôi gi/ật mình buông ra như bị điện gi/ật, cử chỉ hơi th/ô b/ạo nên đành ngượng ngùng giả vờ vươn vai tập thể dục.
"Sao thế? Dùng xong liền vứt à?" Cánh tay hắn lại vươn lên níu kéo.
"Người già rồi phải vận động gân cốt chút thôi."
Hai chúng tôi cãi nhau một hồi mới nhớ đến phần ph/ạt. Bình luận:
"Hôn một cái."
"Hôn đi."
"Làm đi."
"Kệ đi, đẻ luôn đi."
"Mấy người đừng có tiếp tay cho họ nữa! Đây là hình ph/ạt mà?"
Các bạn ơi, hãy nhớ mạng xã hội không phải vùng phi pháp...
"Em muốn chọn hình ph/ạt nào?" Hoắc Châu cười toe toét hỏi câu mạng sống mong manh.
"Em muốn ch*t." Tôi trả lời thẫn thờ.
"Thôi, không ép em nữa."
Hoắc Châu áp lòng bàn tay lên má tôi, hôn nhẹ lên trán. Tôi thừa nhận mình đã mất hết khí thế.
Kết thúc trò chơi, Hoắc Châu nắm tay đưa tôi về phòng. Đến cửa, hắn luyến tiếc buông tay: "Chúc ngủ ngon Ninh Ninh, thức giấc nhớ nghĩ đến anh."
"Ừm... ngủ ngon." Tôi đóng sầm cửa với tốc độ chớp nhoáng.
Dựa lưng vào cửa thở dài, không ổn rồi, tim đ/ập lo/ạn xạ thế này thật sự có vấn đề mất.
Vừa nằm xuống, Hoắc Châu đã nhắn tin phiền phức:
"Ninh Ninh, nhớ em."
"Giường phòng số 4 chật quá, anh nằm không vừa."
"Nhiều muỗi quá."
"Hư hư..."
"Vết thương cũng đ/au nữa."
Tôi bực mình, nghĩ đến công ơn nấu cơm chiều nay của hắn, đành mở lượng khoan hồng. Tất nhiên chỉ là trả ơn, tuyệt đối không phải mềm lòng.
"Cho phép xuống đây nằm sàn."
Hắn phản hồi nhanh như chớp: "Tuân lệnh nữ vương."
"Cách" một tiếng, cửa phòng khẽ mở. Hoắc Châu trần trụi thân trên, ôm chăn gối len lén chui vào.
"Thần xin hầu hạ bệ hạ an giấc."
"Nhiều lời quá thì cút về."
"Rõ."
Yên lặng được một lát.
"Bệ hạ ơi - Bệ hạ ơi..."
"Nói."
"Sàn cứng quá, thần có thể lên giường ngủ không?"
"Trảm lập tức."
"Hư hư... em biết mà, hồi nhỏ nói thích nhất anh, yêu anh, bảo vệ anh cả đời toàn là dối trá... Thế những lần cố tình gặp gỡ của chúng ta là gì? Những khoảnh khắc đẹp hôm nay là gì?"
"Là rong biển."
Không khí im ắng một thoáng.
Sau đó Hoắc Châu liên tục rên rỉ "ụt ịt". Đến cao trào còn cọ cọ vào cánh tay tôi. Tôi thật sự không chịu nổi, tuyệt đối không phải mềm lòng.
"Dừng - Cho phép nằm mép giường, im miệng ngay."
"Thần tuân chỉ." Hắn nhanh nhẹn trèo lên giường, thật sự chỉ nằm ở rìa, nửa người chênh vênh ngoài không trung. Lòng tôi dâng lên chút áy náy.
Cho đến khi thức dậy phát hiện mình đang bị hắn ôm ch/ặt trong lòng.
Hắn tỉnh dậy sớm hơn, mở mắt là gặp ánh mắt tôi.
"Chào buổi sáng nữ vương!" Giọng Hoắc Châu vang lên ríu rít.
Tôi giãy giụa vô ích.
"Buông ra."
"Thần không nghe lệnh, xin bệ hạ trừng ph/ạt bằng cách lấy thần làm chồng."
Vừa nói hắn vừa hôn mạnh lên trán tôi.
"Mơ đẹp quá."
"Thế giờ chúng ta là qu/an h/ệ gì?" Hoắc Châu nghịch ngón tay tôi. "Bạn bè, đồng nghiệp, hay... quân thần? Em thích kiểu nào?"
Hắn lại hôn một cái.
"Thế giờ thì sao?"
"Chỉ có thể là thân bằng cố hữu."
"Xin bệ hạ thương kẻ hộ giá suốt đêm, hãy nhận thần làm tôi tớ."
Hắn vừa nói vừa dụi đầu vào người tôi.
"Yêu đi yêu đi yêu đi hư hư..."
"Em đứng dậy đi."
"Em không đồng ý anh không dậy đâu, yêu đi yêu đi hư hư..."
Tôi thật sự quá sức chịu đựng, tuyệt đối không phải mềm lòng.
"Yêu yêu yêu - yêu hết!"
Ánh mắt Hoắc Châu bừng sáng. Hắn vội mở Weibo soạn ngay văn án công khai, rồi nài nỉ tôi x/á/c nhận.
Tôi thật sự...
Thật sự là vui lòng hợp tác.
Trai biết nũng nịu quả nhiên số sướng.
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook