Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng tôi chẳng hỏi gì, chỉ bàn công việc.
Tan làm, vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty, tôi đã bị Hoắc Cẩn Xuyên chặn lại.
Anh nhìn chằm chằm vào xươ/ng quai xanh của tôi: "Giang Lâm, em tìm người khác rồi sao?"
Tôi vừa buồn cười vừa tức, đang nghĩ cách giải thích thì nghe anh nói với vẻ tủi thân: "Em bảo ở công ty không nói chuyện riêng, anh đã nhịn suốt 8 tiếng mới dám hỏi."
"Em biết tám tiếng qua anh sống thế nào không?"
Tôi: "..."
"Thưa sếp, đây là muỗi đ/ốt ạ."
Vẻ mặt u ám của anh lập tức trở lại bình thường.
"Thật chứ?"
"Nói dối anh tôi làm chó."
Dù chẳng cần giải thích với anh, nhưng nhìn anh buồn rười rượi, tôi lại thấy xót xa khó tả.
14
Hoắc Cẩn Xuyên gương mặt đầy áy náy:
"Xin lỗi, lúc nãy anh hơi gấp gáp."
"Để bù đắp lỗi lầm, anh mời em ăn tối nhé."
Tôi lắc đầu từ chối. Ở nhà còn mấy món thừa từ cuối tuần đang đợi.
Anh lại nói: "Xe anh đem đi bảo dưỡng rồi, đưa anh về được không?"
"Giờ không gọi được xe."
Sếp đã lên tiếng, làm sao tôi dám từ chối?
Hoắc Cẩn Xuyên ngồi ghế phải chiếc xe cà tàng mười triệu của tôi, đôi chân dài suýt chẳng có chỗ để. Đúng là hạ mình quá mức.
Đi theo định vị nửa tiếng, chúng tôi tới khu biệt thự.
Hoắc Cẩn Xuyên vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Để cảm ơn em, ăn tối xong hãy về nhé."
Tôi lịch sự từ chối: "Chuyện nhỏ thôi, em về nhà ăn."
"Nhà anh có tôm hùm Úc, sáng nay vừa chuyển bay tới."
Tôi cắn răng: "Thôi ạ..."
Hoắc Cẩn Xuyên tiếp tục dụ dỗ: "Còn có cá ngừ vây xanh nữa."
Nghe thế mà đồ ăn thừa ở nhà bỗng dưng mất hết hương vị.
"Bạn tặng nhiều quá, một mình anh ăn không hết, bỏ đi thì phí."
"Ở đây anh ở một mình, ngoài người giúp việc ra không có ai khác."
Ch*t ti/ệt! Tôi cởi dây an toàn bước xuống xe.
Nhà Hoắc Cẩn Xuyên rộng thênh thang. Trên bàn ăn, bữa tối thịnh soạn đã bày biện sẵn.
Tôi tròn mắt - cả bàn này có khi ngốn lương tháng của tôi?
Hoắc Cẩn Xuyên sợ tôi ngại nên bảo bà giúp việc về trước.
Trong bữa ăn, tôi xơi tới tấp. Hoắc Cẩn Xuyên liên tục bóc tôm cho tôi.
Tôi bối rối, cũng bóc lại cho anh mấy con. Anh cười mỉm nhận tôm hùm, nói thêm: "Giờ là giờ tan làm, cứ coi anh là Hoắc Cẩn Xuyên bình thường."
Ch*t thật, làm sao mà bình thường được.
Hoắc Cẩn Xuyên đột ngột hỏi: "Giang Lâm, em có thể nói rõ hơn tại sao muốn kết thúc kiểu qu/an h/ệ này không?"
Anh hỏi chân thành như thế, tôi không thể trả lời qua loa.
Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Em luôn thích rạ/ch ròi công tư. Tiếp tục mối qu/an h/ệ này sẽ khiến em xao nhãng công việc."
"Anh là sếp tốt, em cũng rất trân trọng công việc hiện tại."
Hoắc Cẩn Xuyên gật đầu tỏ ra hiểu.
Ăn uống no nê xong, trời cũng tối mịt. Hoắc Cẩn Xuyên tiễn tôi ra chỗ đỗ xe.
Khi tôi n/ổ máy, anh đột nhiên gõ cửa kính lái.
"Vậy em nghĩ sao về chuyện yêu đương nơi công sở?"
Tôi ngớ người, sao lại nhảy sang chủ đề này?
Công ty chúng ta có ai yêu đương rồi anh phát hiện sao?
Tôi đáp: "Nếu công ty không cấm, hai người thực lòng yêu nhau thì vẫn có thể hẹn hò, miễn là không ảnh hưởng người khác."
Anh vui mừng: "Anh hiểu rồi."
"Về đến nhà nhắn anh biết nhé."
15
Tháng sau đó bận tối mắt tối mũi.
Bàn làm việc mỗi ngày đều có một ly cà phê và đủ loại đồ ăn vặt. Toàn là món tôi thích.
Trên ghế còn vô cớ xuất hiện máy massage cổ vai.
Tôi nhìn quanh, thấy đồng nghiệp trong phòng ai cũng có.
Tôi chọc chọc Chu Cầm: "Ai m/ua thế? Hào phóng vậy?"
Cô ta chỉ văn phòng Hoắc Cẩn Xuyên, mắt lấp lánh: "Toàn sếp Hoắc sắp xếp đấy! Anh ấy bảo tháng này mọi người tăng ca vất vả quá."
Đồng nghiệp khác cũng bàn tán sôi nổi trong nhóm nhỏ.
【Tôi tuyên bố sẽ cống hiến cho công ty đến lúc về hưu!】
【Sếp Hoắc - đàn ông của mọi đàn ông! Người thống trị đàn ông! Người thống soái phái mạnh!】
【Loại đàn ông như sếp Hoắc không thể mỗi người một anh sao?】
Ngay cả tôi cũng phải thốt lên, Hoắc Cẩn Xuyên quá chu đáo đi.
Sau khi dự án hoàn thành mỹ mãn, công ty tổ chức tiệc mừng ở khu nghỉ dưỡng.
Khi rư/ợu thịt đã đủ, không khí trở nên thoải mái hơn.
Có đồng nghiệp bạo gan nhân lúc say hỏi:
"Sếp Hoắc, mọi người đều tò mò bạn gái sếp là tiên nữ thế nào, sếp chia sẻ chút đi ạ?"
Hoắc Cẩn Xuyên đặt ly rư/ợu xuống, ngạc nhiên: "Ai bảo anh có bạn gái?"
Chu Cầm bên cạnh lộ vẻ thất vọng: "Hóa ra đàn ông nào cũng vậy cả."
Một đồng nghiệp khác phụ họa: "Bình thường mà, mấy người giàu như họ thay bạn gái như thay áo."
Trong lòng tôi lén bênh vực cho Hoắc Cẩn Xuyên. Thực ra anh chơi không bậy đâu.
Ngay lúc đó, Hoắc Cẩn Xuyên lên tiếng: "Nhưng anh thực sự có người thích rồi."
Cả phòng ồ lên náo nhiệt.
Chu Cầm thì thào: "Sao tôi có cảm giác sếp Hoắc đang nhìn về phía chúng ta thế nhỉ?"
Ng/ực tôi đột nhiên thấy nặng nề.
Hoắc Cẩn Xuyên đã có người thích?
Tò mò không biết anh ấy sẽ thích kiểu người nào.
Càng nghĩ càng bứt rứt.
Tôi uống rất nhiều, cầm mic hát cùng đồng nghiệp.
Tôi cũng không hiểu mình sao nữa. Sếp muốn yêu đương, còn mình thì lại nhảy nhót hát hò.
16
Chơi đến mười hai giờ khuya, mọi người mới chịu giải tán.
Thực tập sinh Tiểu Phương mới vào dìu tôi về phòng.
Có tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ mang tới bát canh giải rư/ợu.
Tôi quay sang Tiểu Phương đang chỉnh nhiệt độ điều hòa: "Cảm ơn Tiểu Phương, em chu đáo quá."
Cậu ta ngơ ngác: "Hả? Em không gọi mà."
Vậy là ai? Thôi kệ, chắc không có đ/ộc đâu.
Tôi uống một hơi cạn sạch, lăn ra giường đắp chăn nhắm mắt.
"Tiểu Phương về đi, phiền em rồi."
"Vâng, chúc anh ngủ ngon."
Tiểu Phương đi chưa đầy hai phút, cửa phòng tôi lại bị gõ.
Tôi loạng choạng ra mở cửa, thấy Hoắc Cẩn Xuyên mặt mày đen như mực.
Cả tầng này hầu như là nhân viên công ty.
Tôi tỉnh rư/ợu ngay, vội kéo Hoắc Cẩn Xuyên vào trong.
"Sếp Hoắc tìm em có việc gì ạ?"
Anh nghiến răng: "Canh giải rư/ợu là tôi gọi đấy."
"Cảm ơn sếp, sếp chu đáo quá."
Vẻ mặt anh vẫn không tươi tỉnh, lại hỏi: "Thằng con trai lúc nãy là ai? Sao lại ở phòng em?"
Lồng ng/ực tôi vốn đã khó chịu, bị anh tra hỏi kiểu đó càng thấy bực bội.
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 31
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook