Ký Sự Phiêu Lưu Của Lâm Thu Hà

Chương 16

16/10/2025 09:05

Đó là nơi cô ấy xông vào c/ứu họ trong hiện thực.

Phòng học lớp 4!

42 - Lâm Thu Hà

Lần nữa trở về ngôi trường ấy.

Ánh mắt Lâm Thu Hà thoáng xa xăm, như xuyên thấu những tường vách đổ nát trước mắt, trở về buổi trưa cuối cùng của cuộc đời cô.

Hôm đó trời đẹp lắm.

Lâm Thu Hà mặc chiếc váy màu be đẹp nhất, đứng trên bục nhận giải Giáo viên Ưu tú Thành phố.

Ánh đèn sân khấu chiếu xuống người cô, chói lòa.

Trên tay cô nâng chiếc cúp pha lê nặng trịch, nghe tiếng vỗ tay rền vang dưới khán đài, nụ cười trên mặt xuất phát từ tận đáy lòng, pha chút ngượng ngùng.

Giải thưởng cô mong đợi bao năm, cuối cùng cũng đến.

Điều đầu tiên cô nghĩ tới, là lũ học trò nhỏ trong lớp.

Cô nghĩ, khi về trường, nhất định phải để chúng sờ tận tay chiếc cúp, nói với chúng rằng không có chúng, cô cũng chẳng thể đạt được giải này.

Cô thậm chí đã tính m/ua bánh gatô vị sô cô la mousse - món chúng thích nhất - để ăn mừng.

Rồi động đất ập đến... Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Không phải ảo giác.

Cô phải quay về, phải đảm bảo học sinh được an toàn.

Ôm chiếc cúp, cô vội vã chạy về trường.

Khắp nơi là tiếng gầm gừ từ lòng đất, những vết nứt k/inh h/oàng khiến người ta không thể đứng vững.

Tiếng hét, tiếng khóc, tiếng tường nhà nứt vỡ "răng rắc", trong khoảnh khắc biến cả thế giới thành nồi cháo sôi sùng sục.

Lâm Thu Hà bị dòng người cuốn đi, dạt đến bãi đất trống trước cổng trường. Cô nhìn thấy tường ngoài tòa nhà lớp học đang sụp đổ.

Đầu óc cô trống rỗng.

May mắn thay, chiều nay trường tổ chức hội thao, phần lớn học sinh đang ở sân vận động.

Động đất vẫn tiếp tục gầm thét.

"Chạy đi! Đừng đứng dưới tòa nhà!" Ai đó hét lên thất thanh.

Những người trong tòa nhà như đi/ên cuồ/ng chạy về phía sân vận động.

Chỉ có Lâm Thu Hà, sau phút giây ngẩn người, bỗng như nhớ ra điều gì hệ trọng.

Cô lao vào đám đông, hỏi từng người: có thấy Cao Nhất Phàm không?

Có thấy Thường Mỹ Quyên, Trần Tố, Ngô Tố Gia không?

Toàn nhận được cái lắc đầu...

Cô ngược dòng người hoảng lo/ạn, lao về phía tòa nhà đang tan rã từng mảng.

Bốn đứa học sinh ngỗ ngược nhất lớp cô - Cao Nhất Phàm, Thường Mỹ Quyên, Ngô Tố Gia, Trần Tố - vì gây rối và đổ tội, bị cô ph/ạt ở lại lớp viết kiểm điểm.

"Cô Lâm! Nguy hiểm lắm! Không được vào!" Đồng nghiệp kéo tay cô.

Cô gi/ật tay ra, giọng the thé vì h/oảng s/ợ và sốt ruột:

"Học trò của tôi... học trò tôi vẫn còn trong đó!"

Cô đẩy chiếc cúp pha lê nặng trịch - thứ cô mong chờ bao năm - vào tay đồng nghiệp, như vứt đi thứ chẳng quan trọng.

Rồi không ngoảnh lại, lao vào tòa nhà sắp đổ.

Cô tìm thấy chúng.

Trong lớp học 4 đầy bụi m/ù, tường nứt toác, cô thấy bốn đứa trẻ co rúm ở góc tường, hoảng lo/ạn.

"Cô ơi!"

Nhìn thấy cô, lũ trẻ như thấy c/ứu tinh, khóc òa chạy tới.

"Đừng sợ! Theo cô! Chạy nhanh!"

Một tay kéo một đứa, che chở hai đứa còn lại, cô gắng sức chạy xuống lầu.

Ngay khi họ sắp thoát khỏi cửa tòa nhà - dư chấn ập tới.

Tấm panel trên trần nhà, trong tiếng n/ổ dữ dội, g/ãy đôi.

Lâm Thu Hà hành động theo bản năng.

Không chút do dự, cô dồn hết sức đẩy mạnh bốn đứa trẻ trước mặt ra phía trước.

Lũ trẻ bị đẩy mạnh đến mức chúi nhào xuống đất, lăn ra khỏi cửa tòa nhà, vào nơi an toàn.

Còn cô, vì quán tính cú đẩy ấy, chậm lại nửa bước.

Bóng tối đổ sập ập xuống, nuốt chửng thân thể cô.

Trong giây phút cuối trước khi ý thức chìm vào bóng tối vĩnh hằng, cô nhìn thấy bốn khuôn mặt lấm lem bụi đất, thoát ch*t của lũ trẻ.

43 - Lâm Thu Hà

Trong lớp học 4. Chỉ có ánh trăng mờ qua cửa sổ vỡ.

Mấy học sinh ngồi quây quanh bàn học.

Trên bàn, dựng một bài vị nhỏ đơn sơ.

Khắc năm chữ: Cô giáo Lâm Thu Hà.

Trước bài vị, đặt hộp sữa nhãn hiệu cô thích nhất mà chúng m/ua được từ cửa hàng tạp hóa trường.

Chúng dùng cách vụng về của học sinh, tổ chức một tang lễ nhỏ, bí mật cho cô.

Cô thấy Ngô Tố Gia đang x/é từng trang cuốn vở quý giá có hình chú thỏ hồng, phát cho mọi người.

Thường Mỹ Quyên cúi đầu, im lặng viết gì đó.

Những đứa khác cũng viết, Cao Nhất Phàm gãi đầu, viết xong lại vo tròn ném xuống đất.

Đột nhiên, Thường Mỹ Quyên rút d/ao rọc giấy vung về phía bắp chân: "Là em, nếu không vì em trẹo chân chạy chậm. Cô đã không ch*t."

Cao Nhất Phàm gi/ật lấy con d/ao: "Nói mấy cái này làm gì, cô đã đi rồi!"

"Trả em đây!" Thường Mỹ Quyên ngẩng lên, mắt đỏ ngầu: "Chúng ta đã hứa rồi mà? Sẽ đi cùng cô mà?" Lâm Thu Hà mới phát hiện, chân cô bé vẫn băng bó dày.

"Mày đi/ên à?!" Cao Nhất Phàm gào lên: "Cô đổi mạng c/ứu chúng ta, để mày đi ch*t đấy à?!"

"Vậy thì sao?" Giọng Ngô Tố Gia tuyệt vọng: "Anh bảo tụi em sống sao đây? Mang mạng cô ấy đi thi đại học ư?"

"Em không làm được."

Trần Tố ôm đầu, khóc nấc đ/au đớn.

Trước mặt là giấy khen thi Vật lý của cậu...

Thì ra là vậy.

Lâm Thu Hà nhìn những mảnh giấy viết chật chữ bị vo tròn dưới chân học sinh.

Cô chợt nhớ ra điều gì, tay sờ vào túi áo ngoài.

Đó là thứ cô nhận được trong phó bản thư viện.

Lúc ấy cô tưởng là do Cao Nhất Phàm và Thường Mỹ Quyên trong game chuyển cho.

Cô từ từ mở ra.

Quả nhiên, góc tờ giấy có hình chú thỏ hồng y hệt.

Danh sách chương

5 chương
08/09/2025 19:14
0
08/09/2025 19:14
0
16/10/2025 09:05
0
16/10/2025 09:02
0
16/10/2025 08:53
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu