Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tên tôi là Lâm Thu Hà, 40 tuổi.
Trong buổi lễ trao danh hiệu Giáo viên Đặc cấp của mình, tôi bị dịch chuyển vào bản phụ trò chơi kinh dị.
Vừa mới đây thôi, tôi còn đứng trên bục nhận giải.
Đối diện hàng chục lãnh đạo và đồng nghiệp dưới khán đài, phát biểu cảm tưởng nhận giải.
Nói đến mức nước bọt b/ắn tứ tung, lời hoa mỹ đầy mình.
Để có được vinh dự này, tôi đợi suốt 15 năm.
Nhưng giờ đây, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu:
"Chào mừng đến với Ác Mộng Học Đường."
[Người chơi Lâm Thu Hà, xếp hạng ban đầu: E. Cấp độ thấp nhất. Số lượng vật phẩm ban đầu: 0.]
Tôi đứng hình.
Cấp E?
Từ khi đi học đến lúc đi làm, Lâm Thu Hà tôi chưa từng đứng bét bảng!
Trò chơi rác rưởi này dám xếp tôi hạng thấp nhất?!
Liếc nhìn xung quanh, tôi chợt hiểu logic xếp hạng của hệ thống.
Giống như tiêu chuẩn đ/á/nh giá ở cơ quan - kỳ thị phụ nữ trung niên trên 40.
Hệ thống lạnh lùng thông báo điều kiện:
[Chia đội ngẫu nhiên. Hoàn thành tất cả nhiệm vụ và trốn thoát khỏi ngôi trường q/uỷ dị trước bình minh để nhận thưởng. Ngược lại sẽ bị hệ thống xóa sổ.]
"Phần thưởng không nói rõ ràng? Đang lừa m/a dụ q/uỷ đấy à?" Tôi phản kháng.
Hệ thống giả ch*t không phản hồi.
Những người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Trong đó lấp lánh sự kh/inh miệt và chế giễu.
Tôi chợt nhận ra tình cảnh nguy nan của mình, im lặng cắn môi.
Trong trò chơi sinh tử này, những kẻ như tôi thường được gọi là 'bia đỡ đạn'.
02
Sau khi ghép đội, tôi bị truyền tống đến trước dãy nhà học âm u.
Không khí ngập mùi formalin và gỉ sét.
Hành lang tĩnh lặng như mồm q/uỷ há hốc chờ nuốt chửng.
Càng nhìn tôi càng thấy quen.
Đây chẳng phải trường cấp ba tôi đã công tác 15 năm sao?
Tấm biển "Cần cù học tập, không phụ thanh xuân" chính tay tôi giám sát thợ treo lên.
[Nhiệm vụ chính mở: Vào lớp 12.4, lấy được "Danh sách học sinh"]
Giọng hệ thống vang lên lần nữa.
Lớp 12.4?
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Đây chính là lớp cuối cấp tôi chủ nhiệm.
Toang rồi, hệ thống này nhắm thẳng vào tôi.
03
Đội hình chúng tôi gồm năm người.
Một anh chàng tài chính đeo kính gọng vàng tên William.
Một tiếp viên hàng không trang điểm chỉn chu.
Một lực sĩ đầu trọc và tay chân tóc vàng.
Chỉ mình tôi mặc bộ váy công sở giản dị.
Tôi định bắt chuyện nhưng chẳng ai thèm đáp.
Cuối cùng William - anh chàng tài chính - mỉm cười tiến lại.
Anh ta đẩy gọng kính, ánh sáng trên mắt kính lấp lánh toan tính.
"Cô ơi, xếp hạng của cô bao nhiêu?"
Tôi hỏi ngược: "Cậu thì sao?"
Anh ta duyên dáng giơ hai ngón tay: "Cấp B".
Tôi không chút biểu cảm: "Tôi C".
Rồi đứng thẳng người sửa lại: "Với lại, tôi mới 40, đừng gọi là cô".
William suy tư nhìn tôi, nhưng nhanh chóng nở nụ cười giả tạo:
"Vâng, chị..."
Anh ta quay đi, tôi nghe thấy lời thì thầm với gã đầu trọc:
"Cấp C giả mạo, chắc chắn là E rồi."
"Đàn bà già, thể lực kém, vừa vặn làm vật hy sinh."
Những người còn lại gật đầu đồng tình, ánh mắt dán ch/ặt vào tôi.
Tôi lặng lẽ lùi vài bước.
Giải thưởng chờ đợi 15 năm đã đến miệng.
Dù trời sập cũng phải trở về hiện thực, nhận bằng danh hiệu giáo viên đặc cấp.
04
Thời gian trôi qua.
Chẳng ai muốn lại gần phòng học đó.
Ánh mắt William lại đổ dồn về phía tôi.
Hắn chỉ cánh cửa hé mở cuối hành lang.
Khe cửa rỉ m/áu đỏ sẫm.
"Chị, chúng tôi đã bầu chọn ra người vô dụng nhất."
"Ở đây chị lớn tuổi nhất, xếp hạng thấp nhất, hay là..."
Nụ cười hắn như con cáo đội lốt người.
"Chị vào đó thăm dò tình hình đi."
"Đổi lại, chúng tôi sẽ cho chị gia nhập đội."
Nếu ở ngoài đời, tôi đã m/ắng cho hắn mất mặt.
Nhưng bốn con người đang trừng mắt nhìn tôi, ba trong số đó là đàn ông lực lưỡng. Ánh mắt họ như đang nhìn miếng thịt sắp bỏ vào máy xay.
Tôi liếc nhìn hướng lớp học quen thuộc.
Bàn tay run nhẹ.
Không phải sợ ch*t.
Mà sợ mở cánh cửa ấy sẽ thấy thứ không muốn thấy.
Nhưng nếu đúng như dự đoán, tôi mong chính mình là người mở cánh cửa.
"Được, tôi đi." Nói rồi tôi bước về phía lớp học.
05
Tôi không đi cửa trước - lối dành cho học sinh.
Vòng ra cửa sau, nhón chân quen thuộc bám mép cửa sổ nhìn vào.
Động tác này tôi đã làm suốt 15 năm.
Trong lớp, mùi m/áu xộc vào mũi.
Bóng người cao lớn đang dùng xích siết cổ một người chơi.
Đó là học trò tôi - Cao Nhất Phàm.
Tôi nhận ra ngay.
Dù giờ đây hắn cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên.
Nhưng bộ đồng phục hắn mặc chính tôi đứng đốc thúc m/ua. Bộ cũ bị hắn x/é rá/ch khi đ/á/nh nhau.
Cao Nhất Phàm giờ không còn là cậu học trò đ/á/nh lộn xong biết viết kiểm điểm ngoan ngoãn.
Nhưng khi thấy tôi, hắn vẫn gi/ật mình theo phản xạ.
Chỉ một giây sau, hắn cuống cuồ/ng nhét người chơi vào miệng... Tôi... chứng kiến Cao Nhất Phàm đi hai chân như cuốc đất trở về bàn.
Từ đống sách vở nhuốm m/áu, lôi ra cuốn sách Ngữ Văn.
Bắt đầu lắp bắp đọc bài "Đằng Vương Các Tự".
Nhìn hắn thao tác thành thục, ngọn lửa gi/ận dữ trong tôi bùng lên.
Tôi dạy cậu khổ sở đến mức tăng huyết áp tim mạch!
Chương 6
Chương 20
Chương 9
Chương 14
Chương 7
Chương 7
Chương 15
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook