Sông Núi Tận Hưởng Niềm Vui

Sông Núi Tận Hưởng Niềm Vui

Chương 2

17/10/2025 11:19

Sau khi c/ứu hộ kết thúc, mọi người ai nấy đều đi về hướng riêng.

Tôi từng nghĩ chúng tôi chỉ là khách qua đường của nhau.

Không ngờ một năm sau, chúng tôi lại gặp lại.

Lúc đó, Thịnh Ngật đưa mẹ đến bệ/nh viện khám.

Tôi nhận ra anh ngay lập tức.

Nhưng anh lại không biết tôi.

Bởi ở Thanh Xuyên, tôi luôn đeo khẩu trang.

Hơn nữa lúc đó Thịnh Ngật trong trạng thái mệt mỏi, chắc sớm đã quên có người từng băng bó ngón tay cho anh.

Thịnh Ngật hiếu thảo, luôn tất bật chăm sóc mẹ.

Nhưng mẹ anh lại cay nghiệt:

"Con đừng giả vờ hiếu thảo."

"Nếu không phải vì con, mẹ đã ly dị bố con từ lâu rồi."

"Không phải chịu đựng cặp chó má kia."

Lúc đó Thịnh Ngật ôm đầy đồ: phim chụp X-quang, hóa đơn thanh toán, đủ loại th/uốc.

Nghe lời mẹ, anh sững người, như muốn phản bác.

Cuối cùng chỉ nhẫn nhịn đáp "Vâng".

Về sau tôi mới biết, bố Thịnh Ngật có bồ nhí bên ngoài, còn có con riêng.

Hắn ta dùng th/ủ đo/ạn suýt khiến hai mẹ con anh trắng tay ra đi.

May mắn cuối cùng hóa giải được.

Nhưng Thịnh Ngật ngày càng trầm lặng hẳn đi.

Mẹ Thịnh Ngật mỗi tuần đều tái khám, dần dần tôi và anh trở nên thân quen.

Cho đến lần cuối cùng, Thịnh Ngật đến lấy th/uốc.

Anh lần lữa đợi bệ/nh nhân cuối cùng rời đi, bất ngờ hỏi:

"Bác sĩ Thẩm, tôi có thể theo đuổi cô không?"

Tôi nhìn Thịnh Ngật chỉn chu trong bộ vest, bỗng hiện lên hình ảnh người đàn ông kiệt sức nằm la liệt trong đợt c/ứu hộ Thanh Xuyên.

Dù mặt mũi lem luốc, vẫn khiến người ta không rời mắt.

Tôi đồng ý với Thịnh Ngật.

5

Tiếng nói vọng qua khe cửa kéo tôi khỏi dòng hồi tưởng:

"Anh Thịnh, anh thật sự định nuôi cô gái này à?"

"Sắp cưới rồi, nếu chị dâu biết được đòi ly hôn thì sao?"

Thịnh Ngật quả quyết:

"Cô ấy sẽ không."

"Đợi có con, tôi sẽ bảo cô ấy nghỉ việc làm nội trợ."

"Hưởng sung sướng rồi, cô ấy đâu dám quay lại bệ/nh viện làm việc cực nhọc?"

Trần Triển do dự:

"Hình như chị dâu không mặn mà vật chất..."

"Có lẽ chị ấy thật lòng yêu anh."

Thịnh Ngật đặt tay lên đùi Nhan Nhan, xoa nhẹ:

"Tình yêu chân thành nhất cũng có tính toán."

"Tôi đuổi là cô ấy đồng ý ngay, dám nói không cân nhắc điều kiện gia đình tôi?"

"Đến lúc đó, tự khắc cô ấy sẽ biết lựa chọn."

Tôi không chịu nổi nữa, định xông vào thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Bệ/nh viện đang gọi tôi khẩn cấp.

Do dự nửa giây, tôi quay gót rời đi.

6

Trong phòng, Thịnh Ngật đột nhiên nhíu mày:

"Ai vừa có điện thoại reo à?"

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác lắc đầu.

Thịnh Ngật bồn chồn đứng dậy, bước nhanh ra cửa.

Bên ngoài trống trơn.

Mọi người hoang mang...

"Anh Thịnh nghe nhầm à?"

"Thật sự không có tiếng gì."

"Nhiều người thế này, sao có thể đều không nghe thấy?"

Thịnh Ngật càng thêm bất an.

Chuông điện thoại của Thẩm Tận Hoan rất đặc biệt.

Vì tính chất công việc, cô ấy không bao giờ tắt chuông.

Nhưng anh lại cực kỳ nh.ạy cả.m với âm thanh.

Vì thế, Thẩm Tận Hoan đổi sang chế độ rung nhẹ.

Chỉ một tiếng "rừ" cực ngắn.

Thịnh Ngật hầu như không nghe thấy.

Nhưng Thẩm Tận Hoan lại luôn bắt được tín hiệu này.

Ngay cả khi đang ngủ sâu, cô cũng tỉnh dậy ngay.

Thịnh Ngật thường trêu cô là dơi, chuông là sóng siêu âm.

Thẩm Tận Hoan thường cười đùa đ/á/nh nhẹ vào anh.

Lúc này, Thịnh Ngật vô cớ cảm thấy bứt rứt.

Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Anh hờ hững vẫy tay cho người mẫu tên Nhan Nhan về:

"Em về trước đi."

Rồi nhíu mày cảnh cáo:

"Cấm xuất hiện trước mặt Thẩm Tận Hoan."

"Cứ ngoan ngoãn làm chim trong lồng, mùng 1 hàng tháng anh chuyển em 10 triệu."

"Nhưng nếu em dám gây chuyện... Anh nói trước."

"Anh sẽ không cưới em, cũng chấm dứt chu cấp."

"Rõ chưa?"

7

Quay lại bệ/nh viện, tôi mới biết đường Bình Nam xảy ra t/ai n/ạn.

Hàng chục nạn nhân được đưa vào cấp c/ứu.

Tất cả bác sĩ nghỉ phép đều được triệu tập.

Tôi không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ, lập tức lao vào c/ứu chữa.

"Bệ/nh nhân tràn khí màng phổi, phổi ép hơn 20%."

"Chuẩn bị dẫn lưu."

"Đưa kim chọc cho tôi."

"Dẫn lưu thành công, oxy phổi phục hồi..."

Khi xong việc đã 10 giờ tối.

Điện thoại hiện 7-8 cuộc gọi và hàng chục tin nhắn của Thịnh Ngật.

Tôi lười mở ra xem.

Vươn vai định đi ăn tối.

Qua trạm y tế, trưởng điều dưỡng gọi gi/ật lại:

"Bác sĩ Thẩm, hoa bạn trai cô vừa gửi tới."

"Anh ấy có vẻ rất lo lắng, hỏi thăm cô ở đâu."

"Chúng tôi nói cô đang c/ứu bệ/nh nhân anh ấy mới yên tâm."

"Anh ấy dặn dù muộn cỡ nào cũng nhớ về nhà, có nấu canh cho cô."

Bó hoa Thịnh Ngật tặng là giống hồng "Ánh xanh Monet".

Loài hoa hiếm, tất nhiên cũng rất đẹp.

Là họa sĩ, gu thẩm mỹ của Thịnh Ngật luôn tốt.

Mỗi bó hoa anh tặng đều khiến tôi thích thú.

Duy chỉ lần này, tôi chẳng thiết ngắm:

"Tặng các chị em đi."

Tôi ăn một bát sủi cảo dầu ớt ở căng tin, tâm trạng dần khá hơn.

Cơn buồn ngủ ập đến.

Đúng lúc một cậu bé chạy tới:

"Cô là bác sĩ Thẩm phải không ạ?"

Cậu bé giọng ngọng nghịu mà làm bộ người lớn.

Thấy dễ thương, tôi cúi xuống hỏi:

"Ừ, có chuyện gì thế?"

Cậu bé nhón chân đưa tôi mẩu giấy gấp nhỏ:

"Cô ký tên giúp cháu được không?"

Tôi vô thức đón lấy, chợt nhận ra bất ổn.

Tôi nhíu mày mở tờ giấy.

Cậu bé thấy không ổn vội bỏ chạy.

Mở rộng tờ giấy, dòng chữ lớn hiện ra:

"Giấy đồng ý giám định y tế phục chức nhân viên cảnh sát"

Phần ký tên bác sĩ phụ trách chính là chỗ cậu bé yêu cầu tôi ký.

Tôi tức gi/ận hét:

"Tần Sơn Xuyên!"

8

Tần Sơn Xuyên là bệ/nh nhân tôi tiếp nhận ba tháng trước.

Khi đó anh ta được đưa vào viện đầy m/áu, cả đám cảnh sát chạy theo sau.

Chẩn đoán cho thấy Tần Sơn Xuyên bị tổn thương tủy sống do đạn b/ắn.

Danh sách chương

4 chương
17/10/2025 11:24
0
17/10/2025 11:20
0
17/10/2025 11:19
0
17/10/2025 11:17
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu