Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Vợ anh rộng lượng lắm, không như người nhà anh Bùi Vọng nhà em......”
Lời còn chưa dứt, hắn ngoảnh đầu đã thấy tôi và Bùi Vọng.
Ngẩn người một chút, hắn liền cầm ly rư/ợu lên.
“Ôi giời, nói Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, hai vị tới muộn thế này, phải tự ph/ạt ba chén chứ nhỉ?”
Hắn nháy mắt với Bùi Vọng.
“Uống, uống, phải uống thôi!”
Bùi Vọng không nói hai lời, uống cạn ba chén rư/ợu.
Rồi hắn cực kỳ tự nhiên đưa ly cho tôi:
“Chi Chi, chúng ta đến muộn, em uống chút đi, cho có lệ.”
“Tôi dị ứng rư/ợu, không uống được.”
Tôi lạnh nhạt đáp, tay không nhúc nhích.
“Chị dâu, như thế là mất vui rồi đó.”
Lý Tường đột nhiên bước tới, nắm lấy tay tôi.
Ép ch/ặt ly rư/ợu đầy vào lòng bàn tay tôi.
“Dị ứng gì chứ, người xưa nói hay lắm: Chưa uống ch*t là còn uống được.”
“Cho em mặt mũi này, tối nay ta say không về!”
Hắn buông tay tôi, ngón cái cố ý chà xát mu bàn tay tôi.
Da gà nổi lên khắp cánh tay.
Tôi không chút do dự quăng mạnh cổ tay.
Cả ly rư/ợu đầy ắp té thẳng vào mặt Lý Tường!
“Cút! Không hiểu tiếng người à?”
“Da mặt dày thì ngâm rư/ợu cho mềm, đỡ phải dùng giũa mà đ/au!”
“Đ** mẹ, mày đi/ên rồi!”
Lý Tường đỏ mắt, xắn tay áo định dạy tôi bài học.
Bùi Vọng “vút” một cái đã đứng chắn trước mặt tôi.
“Lý Tường, đi rửa mặt đi.”
Hắn ra hiệu cho Lý Tường, quay sang nói với tôi:
“Chi Chi, không uống thì thôi, toàn bạn bè cả, em không cần phải hắt rư/ợu vào Lý Tường.”
“À này, lúc nãy em nói quà để quên trên xe. Giờ em xuống lấy đi, được không?”
Tôi biết Bùi Vọng đang cố tình chiêu hồi tôi.
Sau màn kịch vừa rồi, cả phòng yên ắng lạ thường.
Mọi người rõ ràng chưa kịp định thần, không hiểu vì sao tôi - người luôn lịch sự với bạn hắn - đột nhiên nổi đi/ên.
Tôi phớt lờ ánh mắt dị nghị xung quanh, quay lưng đi lấy quà.
Tôi nói dối Bùi Vọng quên quà trên xe.
Thực ra, tôi sợ hắn phát hiện điều bất ổn.
Nên đã nhờ người gửi tạm món đồ đó ở quầy lễ tân.
Phải công nhận, “c*t chó” này làm giống thật.
Cách túi niêm phong vẫn thoang thoảng mùi hôi.
Tôi quay lại cửa phòng, nghe loáng thoáng tiếng nói bên trong.
Là Bùi Vọng, hắn đang khuyên Lý Tường ng/uôi gi/ận.
“Diệp Chi dạo này tâm trạng không tốt, đừng đối đầu với cô ấy.”
“Anh từng thấy cô ta hạ gục tên tr/ộm vài chiêu, cậu đ/á/nh nhau chưa chắc thắng đâu.”
Hừ, tôi còn tưởng sao nãy Bùi Vọng vội vàng che chắn cho tôi.
Hóa ra là sợ bạn thân bị tôi xử lý.
“Anh Tường đừng gi/ận nữa.”
Giọng nói ngọt ngào vang lên, là Tang Ninh.
Cô ta nói: “Diệp Chi đúng là đồ đi/ên, không hiểu sao anh Bùi Vọng lại quen cô ta.”
“Lần trước, em chỉ chạm vào anh Bùi Vọng chút thôi, cô ta đã lấy d/ao kề cổ tay, suýt ch*t khiếp!”
“Đm, còn có chuyện này?”
Lý Tường ch/ửi bới:
“Bùi Vọng, mày còn là đàn ông không? Diệp Chi b/ắt n/ạt Tang Ninh thế mà mày im như thóc?”
“Là tao thì tao đã...”
“Rầm!” một tiếng vang lớn c/ắt ngang lời Lý Tường.
Tôi rút chân đ/á cửa lại, cười nhạt với đám người hoảng hốt:
“Xin lỗi, dùng lực hơi quá tay.”
“Tang Ninh, lần trước gặp không vui, lần này chị đặc biệt tặng em món quà, mong em thích.”
Vừa nói tôi vừa tiến về phía Tang Ninh.
Thấy mặt cô ta đầy cảnh giác, tôi cười nhếch túi quà lên:
“Nè, cái này. Lần này chắc chắn em không dị ứng đâu.”
“Bởi hồi nhỏ em...”
“Ăn ngon lành lắm mà!”
Lời vừa dứt, tôi rút nhanh cục kẹo sô-cô-la hình c*t chó.
Một bước xông tới, nhét thẳng vào miệng Tang Ninh.
“Á!!!”
“Ặc... ặc... á... ặc...”
Mùi hôi thối lập tức tràn ngập phòng VIP.
Tang Ninh mặt mũi nhem nhuốc, gào thét đi/ên cuồ/ng.
Tôi thừa thế gi/ật tấm poster in hình Tang Ninh từ túi quà.
Phất trước mặt cô ta:
“Chẳng phải em thích hoài cổ sao? Nếm thử xem có đúng vị năm xưa không?”
“Diệp Chi, em làm cái quái gì thế!?”
Thấy Tang Ninh vừa gào vừa nôn, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bùi Vọng gầm lên, định chộp lấy tay tôi.
“Vội gì? Chưa tới lượt anh đâu!”
Tôi né người tránh Bùi Vọng, tay trái rút thêm cục sô-cô-la lớn.
“Bốp” một cái, tặng hắn bạt tai nặng mùi c*t chó!
Mọi người trong phòng sửng sốt.
Tất cả bịt mũi nép vào góc.
“Diệp Chi! Mày bị đi/ên à!!”
Bùi Vọng nhổ mấy cái đầy gh/ê t/ởm.
Lớp sô-cô-la đen kịt không che nổi khuôn mặt đỏ gay.
Hắn gi/ận dữ xông tới.
Bị tôi đ/á một phát ngã chổng vó.
Nực cười, lúc Bùi Vọng còn chơi trò hôn hít với em gái mưa.
Tôi đã theo lũ anh trong xóm tập quyền công phu rồi.
Tang Ninh thấy tôi hạ Bùi Vọng một chiêu, sợ mềm nhũn chân, quỵ xuống đất.
Tôi cúi người, giơ túi quà trước mặt cô ta:
“Ngon không? Hết còn đây.”
“Chị Diệp, em... ặc... em biết lỗi rồi, xin... xin lỗi, ặc...”
Tang Ninh lắc đầu như trống lắc, cúi xuống định lạy tôi.
“Khoan, chưa tới mức. Chỉ đùa chút thôi mà, chẳng phải em thích đùa lắm sao?”
Tôi nhanh tay đỡ lấy đầu cô ta.
Thuận tay bôi nốt chỗ sô-cô-la thừa lên trán cô.
“Lần trước chị nói không ngại em hôn Bùi Vọng, là thật lòng đấy.”
“Vì giờ cái miệng thối của hắn, chỉ có em chịu nổi thôi.”
Tang Ninh không dám nói nữa.
Chỉ r/un r/ẩy, khóc lóc, gào thét.
Tôi cười nhạt, quay lưng định rời đi.
Chợt thấy Lý Tường cùng mọi người đứng co ro trong góc, mặt mày nhăn như bị táo bón.
Bước chân tôi tiến gần, hai chân hắn run lập cập.
“Đi với chị không?”
Tôi nhìn Lâm San đứng cạnh hắn, hỏi:
“Ở đây không khí hôi, người cũng hôi, còn đáng lưu luyến gì nữa?”
Lúc nãy khi trả th/ù Tang Ninh và Bùi Vọng, tôi đã liếc thấy Lâm San đứng xa xa.
Chương 5
Chương 19
Chương 22
Chương 10
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook