Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Bầu trời vang lên một tiếng sét đ/á/nh.
Mưa như trút nước đổ xuống ngay sau đó.
Cơn mưa mùa thu cuốn theo cơn gió lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng kỳ lạ thay lại khiến đầu óc tôi trở nên vô cùng tỉnh táo.
Bất chợt tôi lại nhớ về đêm cách đây vài tháng, khi họ bất chấp sự phản kháng của tôi, xông vào văn phòng với danh nghĩa quan tâm để ép tôi về nhà.
"Áo mưa của con rá/ch, mọi người biết không?"
"Cái gì?" Ông ấy ngẩn người ra vì câu hỏi của tôi, lẩm bẩm hỏi lại.
Tôi nói, cái đêm mọi người hết lời lo lắng vì bão đỏ cứ nhất định đón con về đó, áo mưa của con đã rá/ch toạc ra, các người có biết không?
Mưa dông mùa hạ ào ạt trút xuống, nước mưa chui qua khe rá/ch lớn ở cổ áo mưa mà chảy thẳng vào người.
Tay tôi ghì ch/ặt chiếc túi đựng laptop, chỉ sợ mưa làm ướt cả máy tính.
Thế mà khi về đến nhà, người tôi lạnh cóng, cả lưng ướt sũng, giày thể thao ngập nước, đến ngón tay cũng cứng đờ.
Ấy vậy mà bố tôi chỉ lo trút gi/ận.
Ông cảm thấy mất mặt, không thể bước xuống khỏi bục cao, lòng đầy oán h/ận, dùng b/ạo l/ực lạnh ép tôi phải xin lỗi.
Cũng giống như bây giờ.
Ông chẳng màng xem công việc của tôi có bận rộn không, liệu tôi có đủ điều kiện hay nguyện vọng thi công chức, có thời gian để yêu đương hay không.
Những thứ đó ông đều không quan tâm.
Ông chỉ biết đứng trên cao, như một vị lãnh đạo lớn phân phối nhiệm vụ cuộc đời, háo hức muốn tôi đến một thời điểm nào đó, bingo một cái hoàn thành tất cả các hạng mục.
"Vậy con đã làm sai điều gì chứ?" Tôi khẽ hỏi, giọng đầy ngơ ngác.
Con đã sai ở đâu? Sai đến mức phải cúi đầu nhận lỗi?
"Rốt cuộc các người có thực sự yêu thương con không?"
Đầu dây bên kia, sau khoảnh khắc nín thở ngắn ngủi, bỗng nhiên bố tôi gào lên.
"Đúng! Mày không sai gì cả, tất cả đều là lỗi của bố mẹ được chưa?"
"Xin lỗi! Là lỗi của bố đây, đã không quan tâm đến cảm xúc của mày! Nhưng chúng tao khó nhọc nuôi mày khôn lớn, cuối cùng chỉ vì cái áo mưa rá/ch mà mày block hết liên lạc?"
"Trần Khả này Trần Khả, sao mày bỗng trở nên như thế này?! Mày nhìn lại bộ mặt mày xem, chẳng khác gì con sói trắng bạc tình!"
"Nuôi mày uổng quá! Đợi đến ngày bố mẹ ch*t đi, mày mừng lắm đúng không!"
Thậm chí chẳng đợi câu cuối đầy phẫn nộ kịp dứt, bố tôi đã cúp máy.
Màn hình điện thoại hiển thị ngày đếm ngược sinh nhật: còn 0 ngày.
Tôi tắt màn hình, thầm chúc mừng sinh nhật chính mình.
8
Tôi đã không liên lạc với bố mẹ trọn ba tháng.
Lần nghe tin tức của họ tiếp theo là trước Tết.
Tôi đã lên kế hoạch cùng đồng nghiệp đi Úc, những bức ảnh Tiểu Tăng đăng trên MXH khiến lũ trâu ngựa công sở chúng tôi gh/en tị khôn ng/uôi. Tôi đã sớm liên hệ cô ấy bày tỏ nguyện vọng.
Nhân tiện đi du lịch, ngắm cảnh nước ngoài.
Cô ấy vui vẻ nhận lời.
Nhưng sát ngày đi, Tiểu Tăng bất ngờ gọi điện.
Cô nói đồng nghiệp cũ thấy bố mẹ tôi trong bệ/nh viện, hai người mặt mày ủ rũ, đang khắp nơi chạy vạy tìm qu/an h/ệ.
Cô hỏi tôi có biết bố mẹ bị bệ/nh gì không.
Tôi đáp không biết.
Nhưng dù sao đã nghe tin, tôi quyết định về nhà một chuyến.
Gặp lại bố mẹ, ông cụ đang ngồi xổm ở quầy thu tiền.
Bị người qua lại vội vã va phải vai, xấp giấy tờ khám bệ/nh trên tay rơi lả tả như hoa giấy. Chẳng ai giúp, ông cụ chật vật ngồi nhặt từng tờ.
Người xếp hàng phía sau nhìn ông với ánh mắt khó chịu, có anh đại ca còn quát: "Ông già ơi, nhanh lên được không, đằng sau còn đợi đấy!".
Thế mà bố tôi chỉ cúi gằm mặt, không dám hé răng nửa lời.
Tôi nhặt xấp giấy tờ, phát hiện trên đó ghi mẹ tôi có khối u lớn trong ổ bụng, hơn 30cm, gần như chiếm trọn tử cung.
Thấy tôi, mặt bố tôi ngượng ngùng, giọng nói hiếm hoi trở nên dè dặt.
"Mẹ con có khối u trong bụng, bác sĩ bảo có thể là á/c tính."
"Bố định nhờ qu/an h/ệ của Tằng Xảo (Tăng Xảo?), ai ngờ nó mới rời đi nửa năm mà nhắc tên nó trong viện chẳng còn tác dụng. Bụng mẹ con trướng lên, đi vài bước đã kêu đ/au bụng khó chịu, nên bố phải tự đi làm thủ tục."
Ông vừa nói vừa đỏ mắt, bối rối xoa xoa tay, lẩm bẩm:
"Nhưng bố không tìm được qu/an h/ệ, trong viện này bố chẳng quen ai cả, bố biết làm sao giờ..."
Tôi không nói gì, chỉ nhận lấy thẻ bảo hiểm và giấy tờ từ tay ông, chạy lên chạy xuống, cuối cùng cũng đưa mẹ hoàn thành các xét nghiệm.
Chờ kết quả sinh thiết, mẹ tôi như chim cút con, co rúm bên cạnh tôi.
Khi có kết quả, bà lại sợ hãi bỏ chạy, cứ đẩy tôi đi:
"Con đi xem giúp mẹ đi."
Siêu âm không rõ ràng, sinh thiết không khả quan.
Cuối cùng bác sĩ khuyên chúng tôi nên đến bệ/nh viện lớn ở Thượng Hải kiểm tra lại.
Dù có phẫu thuật, họ cũng đề nghị ra đó làm.
Bố mẹ như đôi bồ câu già khom lưng, sát cánh bên nhau, nhìn bác sĩ rồi lại nhìn tôi, như thể quyền sinh sát nằm cả trong tay tôi.
"Vậy thì ra Thượng Hải kiểm tra lại."
Bệ/nh viện tỉnh đã khiến họ kiệt quệ.
Nghe đến bệ/nh viện Thượng Hải thôi, họ đã muốn lùi bước.
Nhưng tôi dẫn họ đi, mọi việc suôn sẻ từ đầu đến cuối, chỉ chưa đầy hai tuần, khối u trong bụng mẹ đã được c/ắt bỏ thành công. Tôi còn tìm được bác sĩ giỏi, mổ nội soi, chỉ để lại hai vết rất nhỏ trên rốn.
Đêm trước ngày xuất viện, khi đi lấy nước nóng cho mẹ, tôi nghe thấy bố đang khoe khoang với ai đó ở quê:
"Vẫn phải là Khả Khả nhà tôi, bệ/nh viện Thượng Hải to thế mà nó tìm được bác sĩ giỏi nhất thật!"
"Haizz tại nó làm ở Thượng Hải mấy tháng, cũng có chút qu/an h/ệ đấy chứ!"
"Ừ đúng rồi, lần sau bác ra Thượng Hải cứ tìm Khả Khả nhà cháu, nó dẫn bác đi Bến Thượng Hải, Tháp Phương Châu..."
Không cần nhìn, tôi cũng tưởng tượng ra bộ mặt đó.
Tôi đặt nhẹ bình nước xuống, rời khỏi bệ/nh viện.
Ngày phép công ty có hạn, tôi đã dùng hết cả ngày Tết và phép năm nay để chăm mẹ mổ.
Những ngày nghỉ sau này, tôi muốn dành cho chính mình.
Khi lên xe buýt, điện thoại bố bất ngờ gọi đến.
Có lẽ ông phát hiện ra bình nước nóng, giọng bối rối hỏi:
"Khả Khả, con đi đâu thế?"
Tôi nói con về nhà rồi, mẹ đã mổ xong, ngày mai làm thủ tục xuất viện xong hai người có thể về quê.
Nhưng bố vẫn không buông tha, liên tục nói:
Ông bảo có phải con nghe thấy điện thoại lúc nãy nên bỏ đi không, đấy chỉ là đàn ông khoe khoang với nhau thôi, không đáng tin đâu.
Ông nói biết lần này mẹ mổ tôi vất vả nhiều, ảnh hưởng công việc, nhưng người nhà mới là quan trọng nhất, m/áu chảy ruột mềm, chúng ta mãi mãi là người thân thiết nhất.
Nhưng đầu dây bên này, sự im lặng kéo dài của tôi dường như cũng lan sang ông.
Mãi sau.
Ông bỗng nhắc lại món đậu đũa kho thịt - món tủ của mình.
Giọng nói thoáng chút nịnh nọt.
"Bố mẹ về nhà, bố làm đậu đũa kho thịt gửi cho con nhé?"
Tôi khẽ lắc đầu: "Không ạ".
Người cha ngây thơ của tôi ơi, đừng dùng những ân huệ nhỏ nhoi đó để lấy lòng con nữa.
Mỗi xã hội, mỗi thời đại, đều có quy luật sinh tồn riêng.
Họ bị giam cầm trong quá khứ, nhất quyết không chịu bước ra.
Nhưng tôi thì không.
Thế giới này rộng lớn vô cùng, bánh xe thời đại lăn đều về phía trước, mà tuổi thanh xuân của tôi đang rực rỡ, chính là những năm tháng đẹp nhất.
Tôi không muốn bị trói buộc, cũng sẽ không bị trói buộc.
Nên tôi chọn cởi bỏ chiếc áo mưa rá/ch ấy, bước những bước dài về phía trước.
Phía trước nắng đẹp.
Và tôi cũng vậy.
- Hết -
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook