Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi tắt loa ngoài, ngả người vào ghế sofa.
Người bạn thân kể sơ qua về tình hình vụ án.
Nguyên đơn bị chồng bạo hành gia đình suốt mười năm trời.
Trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã vô số lần bỏ trốn.
Nhưng lần nào cũng bị chồng bắt về, hoặc bị chính bố mẹ ruột dọa t/ự t* ép phải quay lại.
Mãi đến khi con gái họ chào đời, cô ấy mới chịu buông xuôi.
Bạn tôi thở dài ngao ngán.
"Nghe nói cô ấy bị ép buộc bỏ học giữa chừng đại học để về nhà kết hôn."
"Ôi, nếu cuối năm ngoái bố mẹ cô ấy không qu/a đ/ời, chắc giờ vẫn còn gồng mình chịu đựng chứ chưa ly hôn đâu."
7
"Người nguyên đơn đó... có họ Thẩm không?"
Tôi ngập ngừng mãi mới dám hỏi.
Bạn tôi gi/ật mình.
"Ừ, họ Thẩm."
"Tên là Thẩm Thanh Mạt, Giang Đình từng nhắc với em à?"
Sau bao năm lần nữa nghe tên Thẩm Thanh Mạt, tôi bỗng cảm thấy hoang mang.
Bạn tôi kể, vụ án của Thẩm Thanh Mạt kéo dài gần nửa năm.
Nửa năm.
Thế mà tôi chẳng phát hiện được bất cứ dấu vết nào.
"Hôm đó cô ấy đến văn phòng, người vẫn còn đầy thương tích."
"Chị biết đấy, em vốn không giỏi xử lý các vụ ly hôn, đúng lúc Giang Đình có mặt nên em buột miệng nhờ anh ấy giúp. Ai ngờ Giang Đình nhận lời."
"Với lại chuyện bạo hành gia đình... Đợi đã, Thất Thất, ý em là..."
Giọng bạn tôi đột ngột lặng bặt.
Tôi mím môi, gượng cười chua chát.
Giang Đình vốn là người nguyên tắc.
Hai năm trước có người bạn nhờ tôi nói giúp để anh ấy đảm nhận vụ ly hôn.
Đối phương ngoại tình, chứng cứ rành rành.
Thế mà Giang Đình nói: "Trong nghề luật, chúng tôi thường tránh nhận vụ của người quen, nhất là vụ ly hôn."
Đã không nhận vụ của người quen.
Vậy Thẩm Thanh Mạt là gì?
8
Có lẽ... là tình đầu của Giang Đình.
Ít nhất trong mắt tôi là vậy.
Tôi và Thẩm Thanh Mạt từng là bạn đại học.
Hồi đó, chúng tôi không ưa nhau.
Lý do thật nực cười.
Cô ấy thầm thích một chàng trai hay gần gũi tôi, thế là xem tôi như kẻ th/ù.
Tôi giải thích vô số lần: "Bọn em chỉ là bạn cùng lớp, cùng bàn thời cấp ba, thế thôi."
Nhưng cô ấy nhất quyết không tin.
Mãi đến khi Giang Đình xuất hiện.
Giang Đình là anh khóa trên, hơn chúng tôi một khóa.
Lúc đó tôi và anh ấy chẳng có tia lửa nào, ngược lại Thẩm Thanh Mạt ngày càng thân thiết với anh.
Suốt quãng thời gian đó, mâu thuẫn giữa tôi và Thẩm Thanh Mạt cũng giảm bớt.
Nhưng chúng tôi chẳng đợi được tin vui từ họ.
Năm thứ ba đại học, Thẩm Thanh Mạt đột ngột bỏ học.
Cô ấy chặn liên lạc với tôi, Giang Đình và cả đội tranh biện không một lời giải thích.
Lần tiếp theo nghe tin tức về cô ấy, đã là bốn năm sau khi tôi tốt nghiệp.
Nghe nói cô ấy bị gia đình dọa t/ự t* ép buộc bỏ học, về quê kết hôn.
Giang Đình biết chuyện chỉ thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Lúc đó tôi và anh ấy vừa quyết định kết hôn.
Tôi trêu anh: "Dù sao cũng là tình đầu của anh, lạnh nhạt thế."
9
Tôi chẳng bao giờ soi xét chuyện giữa Giang Đình và Thẩm Thanh Mạt.
Anh ấy đã nói không từng thích cô ta, tôi xem như chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng quá khứ không có, còn hiện tại thì sao?
Theo địa chỉ bạn tôi cung cấp, tôi tìm đến Thẩm Thanh Mạt.
Máy lạnh thổi ra luồng hơi nóng hừng hực.
Thẩm Thanh Mạt đeo găng tay nhựa, buộc tạp dề dính đầy vết bẩn, ngồi xổm dưới nắng cọ lưng tôm hùm.
Cửa sau nhà bếp chất đống rác, mùi hôi xộc lên nồng nặc.
Thành thật mà nói.
Tôi không nhận ra cô ấy ngay, và cô ấy cũng chẳng nhận ra tôi.
Tôi dừng bước.
Cô ấy chẳng thèm ngẩng mặt: "Vô quầy gọi món đi, hôm nay có tôm hùm lớn đấy."
Khoảnh khắc ấy.
Tôi chợt mất hết ý định chất vấn Thẩm Thanh Mạt.
Tôi m/ua hai phần tôm hùm mang về.
Đến khi Giang Đình đi làm về, túi đồ vẫn nguyên vẹn chưa mở.
"Mùi gì thế?"
Giang Đình vốn không ăn những thứ này.
Anh nhíu mày, cởi cà vạt treo lên giá ở hành lang.
"Tôm hùm."
"Đột nhiên thèm nên m/ua về hai phần."
Khi tôi với tay mở túi, ánh mắt Giang Đình lập tức đảo qua.
Nhìn kìa.
Anh lại căng thẳng rồi.
10
"Quán này trước giờ chưa thấy em ăn."
Giang Đình vừa bóc tôm vừa dò hỏi tôi.
Từ khi nhìn thấy túi đựng của quán, anh bắt đầu lúng túng.
Anh càng khó chịu, tôi lại càng thấy nhẹ nhõm.
"Mấy hôm trước đồng nghiệp giới thiệu, bảo tôm ở đây làm sạch sẽ, cả chỉ lưng cũng rút rồi."
"Anh thử xem?"
Tôi cầm miếng tôm anh vừa bóc đưa lên miệng anh.
Giang Đình né người: "Em biết anh không ăn mấy thứ này mà."
Tôi cười gượng.
Bữa tối hôm ấy, tôi cố ý ăn thật chậm.
Vừa ăn vừa nói chuyện công việc với anh.
"À này, vụ bạo hành gia đình chị bạn em nhắc hôm trước xử xong chưa?"
Tay Giang Đình khựng lại.
Miếng tôm cuối cùng rơi tõm vào đống vỏ.
"Sắp xong rồi, cuối tháng này kết thúc."
"Bóc xong rồi, em ăn từ từ, anh đi rửa tay làm việc đây."
Giang Đình đặt bát đầy thịt tôm trước mặt tôi.
Dáng vội vã rời đi của anh khiến tôi thấy buồn cười.
Rõ ràng anh đã nói với Thẩm Thanh Mạt rằng sẵn sàng rời bỏ cuộc hôn nhân này bất cứ lúc nào.
Giờ lại sợ hãi cái gì?
11
Phòng ban đột xuất tổ chức liên hoan tối.
Có đồng nghiệp đề nghị ăn tôm hùm.
Khi được hỏi quán nào ngon, tôi chủ động giới thiệu chỗ Thẩm Thanh Mạt đang làm.
Tôm quả thực làm rất sạch.
Dĩ nhiên, quán đó không phải của Thẩm Thanh Mạt.
Bạn tôi biết chuyện ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi? Giang Đình không chu cấp cho cô ta?"
Tôi lắc đầu.
Từ khi biết sự tồn tại của Thẩm Thanh Mạt, tôi đã kiểm tra toàn bộ chi tiêu và chuyển khoản của Giang Đình.
"Biết đâu là tiền mặt?"
Tôi tiếp tục lắc đầu.
"Thế mà anh ta còn dám nói yêu cô ta?"
Bạn tôi không hiểu nổi.
Tôi mỉm cười: "Nếu Thẩm Thanh Mạt nhận tiền của Giang Đình, có lẽ đã chẳng có chuyện này."
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook