Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Chúc Tinh Tú
- Chương 7
Việc bị cưỡng hôn đúng là chuyện đáng gi/ận. Tôi có thể tha thứ cho anh ấy. Tôi có thể tha thứ vì anh không phải người anh trai tốt, thì anh cũng nên chấp nhận tôi không phải đứa em trai ngoan.
25
Anh trai tôi bỏ chạy. Điều này không nằm ngoài dự đoán. Tôi đến công ty tìm cũng chẳng thấy anh. Điện thoại không nghe máy, tin nhắn gửi đi như đ/á ném ao bèo.
Ứng Kỳ An ngày nào cũng đến lăn trứng gà lên mặt tôi.
"Hảo hảo, cậu quá kích động rồi, cậu làm anh cậu sợ đấy."
Tôi biết. Tôi cũng bắt đầu hối h/ận. Đáng lẽ nên dỗ dành anh, đùa cợt lảng tránh, rồi từ từ thăm dò.
"Hảo hảo, hãy kể hết mọi chuyện với anh cậu đi."
"Cậu không phải sợ anh ấy không chấp nhận được 'sự không hoàn hảo' của cậu, mà là chính cậu không vượt qua được rào cản ấy, cậu không chấp nhận nổi sự không hoàn hảo của bản thân."
"Chúc Hảo Hảo, cậu thích Chúc Bắc Thần đến thế, sao lại không tin tưởng anh ấy?"
"Hảo hảo, muốn yêu một người, trước tiên phải thật sự giang tay ra cho họ nắm. Chúc Bắc Thần thông minh như vậy, anh ấy biết cậu đang thăm dò, anh ấy phối hợp là vì yêu cậu."
Chúc Bắc Thần yêu tôi sao? Là thứ tình yêu nào đây?
"Hảo hảo, yêu là yêu, không có phân biệt cao thấp sang hèn. Cậu phải thành tâm hỏi, mới nhận được câu trả lời chân thành."
Thành tâm hỏi, mới có câu trả lời chân thành?
Ứng Kỳ An nấu cho tôi bát mì, nấu nhừ cả sợi. Tôi nhắn tin cho Chúc Bắc Thần. Cả màn hình toàn màu xanh lá. Đầu ngón tay tôi chạm lên điện thoại.
"Anh, anh về được không? Em muốn nói chuyện."
Anh trả lời ngắn gọn: "Anh về".
Nhưng không khiến lòng tôi nhẹ nhõm hơn. Anh không nói bao giờ về.
26
Ứng Kỳ An muốn tôi vui. Gọi chị gái chuyển phát nhanh chiếc siêu xe giới hạn của anh ấy tới. Màu đỏ rực rỡ cực kỳ bắt mắt, rất hợp với khí chất của Ứng Kỳ An. Anh kéo tôi lên xe, cài dây an toàn cho tôi.
"Thôi nào, cậu vẫn còn tôi mà, hôm nay tôi chơi với cậu."
"Nhắm mắt lại ước đi, biết đâu anh cậu về ngay."
"Tin tôi đi, miệng tôi linh lắm."
Ứng Kỳ An cười toe toét, ngạo nghễ và rạng rỡ. Trên người anh toát lên khí chất của kẻ luôn gặp may, như được số phận thiên vị. Thứ vận may nghịch thiên đáng gh/en tị ấy lại khiến người ta cảm thấy xứng đáng. Như thể Ứng Kỳ An vốn dĩ sinh ra để hưởng cuộc đời phóng khoáng, tự tại.
Xe chạy được một đoạn, anh bất chợt nói:
"Hảo hảo, tháng sau tôi đi nước ngoài."
"Bố tôi bảo chị tôi không quản được tôi, định tống tôi sang chỗ anh trai."
Một tay anh nắm vô lăng, tay kia thò ra ngoài cửa sổ.
"Yeah, bản đồ thế giới của tiểu gia lại mở rộng thêm rồi."
Tôi gượng cười, không nói lời lưu luyến.
"Vậy tốt quá, Ứng Kỳ An."
Thật lòng tôi không nỡ, nhưng cũng thật lòng thấy như vậy là tốt. Cả đời Ứng Kỳ An vốn nên tươi đẹp như thế. Anh đổi tay, xoa đầu tôi:
"Hảo hảo, cậu cười x/ấu lắm."
27
Xe tới trường đua ngoại ô, đường núi quanh co. Nhìn từ chân núi, từng vòng từng vòng như chiếc tháp khoai tây chiên. Chúng tôi đứng dưới cùng của tháp khoai. Ứng Kỳ An gắn số đua lên ng/ực.
"Lát nữa tôi đưa cậu giành giải nhất, tiền thưởng cho cậu rải chơi nhé?"
"Từ đỉnh núi, rầm một cái rải xuống."
Anh nói rất khoa trương, nhưng đúng là chuyện Ứng Kỳ An làm được. Thế là tôi bật cười:
"Được thôi."
Chuẩn bị trước cuộc đua. Đám đông xung quanh bị thu hút bởi chiếc xe hào nhoáng và chủ nhân còn hào nhoáng hơn. Chỉ riêng việc bị gọi xuống chụp ảnh chung đã không biết bao nhiêu lần. Ứng Kỳ An không từ chối ai, đối xử với cả nam lẫn nữ như nhau: Nụ cười tươi tắn và dấu hiệu chiến thắng.
Điện thoại của anh trai tôi gọi đến.
"Nam Tinh..."
Anh ngập ngừng một lúc.
"Em đang ở đâu? Anh qua đón."
"Chúng ta nói chuyện."
Ứng Kỳ An chụp ảnh với người cuối cùng. Nhân viên trường đua bắt đầu thông báo chuẩn bị trước cuộc đua. Anh bước lại gần, chưa lên xe.
"Anh cậu gọi à?"
Tôi gật đầu, nói thêm: "Em bảo đang chơi với anh, hẹn tối gặp..."
Anh cúi người, tháo dây an toàn cho tôi.
"Hảo hảo, hãy luôn chọn điều khiến mình hạnh phúc nhất."
"Xuống xe đi, gặp anh cậu đi."
Anh vẫy tay hô lớn: "Có ai lên ghế phụ không?"
Đám đông giơ tay xô lên. Ứng Kỳ An tùy ý kéo một chàng trai lên xe, vẫy tay với tôi:
"Hảo hảo, hẹn gặp lại."
28
Không có ngày gặp lại. Tôi lên xe do nhân viên sắp xếp, bóng lưng quen thuộc thoáng ẩn trong đám đông. Tiếng va chạm k/inh h/oàng vang khắp thung lũng. Đám đông hoảng lo/ạn rồi nhanh chóng trở nên phấn khích, giơ điện thoại chạy về hiện trường. Tim tôi đột nhiên đ/ập lo/ạn, bồn chồn như muốn nhảy khỏi lồng ng/ực.
Tôi chậm chạp chạy theo. Bị kẹt giữa dòng người, tiến thoái lưỡng nan. Tin tức từ phía trước truyền lại:
"Xe hạng sang đ/âm thẳng vào vách núi ở khúc cua, biến dạng cả rồi."
Người trên xe thế nào? Ứng Kỳ An đâu? Tôi phát đi/ên lên. X/é đám đông chạy lên.
Thế giới bao la không vì sự ra đi của một người mà trở nên hoang tàn. Nhưng trái tim những người thân quen sẽ tan hoang. Nỗi tan hoang ấy, tôi chưa đầy hai mươi đã trải qua hai lần. Tôi không rõ trái tim mình có còn đ/au không. Nó như bị ai moi ra, băm nát rồi nặn lại thành hình dáng cũ. Bề ngoài vẫn vậy nhưng bên trong đã nát tan, chỉ còn thịt vụn.
24
Đèn phòng mổ sáng rồi tắt, rồi lại sáng. Gia đình họ Ứng dùng trực thăng mời vô số chuyên gia nổi tiếng, trong nước lẫn quốc tế. Người nhà họ Ứng lần lượt tới sau giờ thứ ba của ca mổ. Tôi thấy bố mẹ Ứng Kỳ An - những người tôi từng gặp trong lâu đài nguy nga ở Úc. Nhân vật bí ẩn thường xuất hiện trên tạp chí tài chính thế giới ấy, từng phá bỏ cây quý trong lâu đài để trồng đủ loại cà chua bi cho Ứng Kỳ An. Đủ giống loài, đảm bảo bốn mùa đều có quả ăn. Mẹ anh lầu bầu: "Toàn chiều hư thôi" nhưng quay đi lại rửa cà chua đút cho anh ăn. Chị gái anh đi khập khiễng - tôi nhìn kỹ thì phát hiện gót giày cao 8 phân đã g/ãy, mắt cá sưng to.
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 9
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook