Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi đang đ/au đầu không biết nói sao với Trình Nghiêm, cô ấy khác với những người khác, là người bạn từ thuở nhỏ của tôi.
9
Đúng lúc đó, cửa bếp mở ra với tiếng kẽo kẹt.
Một chú rắn nhỏ mặc vest đen thắt nơ bò ra, đuôi nó đội khay đựng hai tách cà phê.
Tôi cảm thấy hoang mang như đang mơ.
Còn Trình Nghiêm còn đờ đẫn hơn, cô ấy véo tôi một cái rồi lẩm bẩm.
"Mình đâu có ăn nấm lạ gì đâu, sao lại ảo giác thế này."
Dưới ánh mắt ngơ ngác của chúng tôi, chú rắn nhỏ đặt cà phê lên bàn một cách điệu nghệ.
Trước khi rời đi, nó còn cong đuôi chào kiểu quý ông.
【Cái thần thái này giống hệt một người, giống ai nhỉ? Sao tự nhiên quên mất rồi.】
【Bổ sung cho bên trên: Giống nữ chính đấy, khí chất ra vẻ ta đây y hệt, ngấm vào m/áu rồi.】
【Cao tay, thật sự cao tay! Vừa gây ấn tượng tốt với mẹ vợ tương lai, vừa nâng tầm nữ chính, ai mà chả khen một tiếng hay.】
【Bạn bè trước màn hình thấy nam chính giỏi không? Liệu có được nữ chính để mắt tới không?】
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tỏ ra bình thản:
"Thấy chưa, mình bảo Tiểu Bảo nhà mình khác biệt mà."
Trình Nghiêm phục nhưng vẫn cố chày cối:
"Có gì gh/ê g/ớm đâu, không qua là biết đội cà phê với đặt lên bàn thôi mà."
Đúng lúc điện thoại reo, tôi bật loa ngoài do lỡ chỉnh âm lượng lớn khi xem TikTok, cả hai người và một chú rắn đều nghe rõ:
"Chào bạn, đơn hàng của bạn tôi để trước cửa nhé."
Trình Nghiêm ngạc nhiên:
"Đồ ăn đặt à? Cậu không phải bảo đồ đặt không tốt nên không bao giờ dùng sao?"
Tôi đứng hình, quên béng mất đơn hàng.
Trong một giây cúp máy, đầu óc tôi quay như chong chóng. Nghĩ nhanh lên, cái đầu gỗ này!
Tiểu Bảo từ ổ bò ra, mở cửa lấy đồ ăn đặt lên bàn, dùng đuôi bật nắp hộp rồi chúi đầu vào ăn.
Trình Nghiêm: "Cái này đúng không vậy?"
Tôi: "Sao không đúng? Tiểu Bảo nhà mình giống mình, thông minh lắm."
Chợt nhận ra đây là cơ hội tốt để minh oan cho Tiểu Bảo, tôi vờ vịt đề nghị:
"Ở lại ăn tối đi, Tiểu Bảo nhà mình còn biết nấu ăn nữa đấy."
Trình Nghiêm: ???
Tiểu Bảo: ~~~
10
Nhận thấy ánh mắt mọi người đổ dồn, Tiểu Bảo dùng giấy lau miệng, lấy chiếc tạp dề nhỏ treo trên tường.
Nó bò đến trước mặt tôi ra hiệu đeo tạp dề vào.
Thật là cầu kỳ! Tôi đeo tạp dề cho nó xong, Tiểu Bảo liền chui vào bếp, tiếng xào nấu lách tách vang lên.
Tôi và Trình Nghiêm đứng ngoài cửa quan sát.
Tiểu Bảo dùng đuôi cuốn d/ao thái rau rồi băm băm bổ bổ.
Trình Nghiêm trố mắt kinh ngạc, lẩm bẩm:
"Là tôi đi/ên rồi hay thế giới này đi/ên thật? Nó chỉ là một con rắn thôi mà!"
Tôi bất lực giơ tay:
"Mình đã bảo Tiểu Bảo nhà mình khác biệt mà, cậu không tin."
Trình Nghiêm im lặng giơ ngón cái.
Sáu món một canh nhanh chóng bày lên bàn, Tiểu Bảo múc cơm cho mỗi người một bát.
Trình Nghiêm không nói gì nữa, cắm đầu ăn.
Tôi nếm thử, vị ngon bất ngờ.
Rắn tốt, rắn tốt nhất đời!
Ăn xong, Trình Nghiêm chuẩn bị ra về, cô ấy nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Bảo.
Cô ấy lảo đảo bước đi trong tâm trạng choáng váng.
Tiễn Trình Nghiêm xong, tôi ôm Tiểu Bảo hôn tới tấp.
"Con đúng là rắn không phải dạng vừa đâu, là rắn thượng thừa!"
Tiểu Bảo đỏ mặt nằm im chịu trận, cái đuôi vui sướng ngoe ng/uẩy.
10
Hôn được hai cái, tôi ngửi thấy mùi dầu mỡ bám trên người Tiểu Bảo.
Thế là tôi bế nó vào phòng tắm.
"Tiểu Bảo, để mình tắm cho con nhé."
Nghe vậy, Tiểu Bảo cứng đờ người, chưa kịp tôi phản ứng đã lao vào nhà tắm.
Cạch một tiếng, cửa đóng sập.
Tôi hiểu rồi, nó ngại đấy.
Tiểu Bảo lục đục mãi mới chịu ra, tôi cầm đồ vào tắm tiếp.
Sợ nó buồn chán, tôi đưa điện thoại:
"Con chơi một mình nhé."
Hình như có tin nhắn đến nhưng tôi không để ý.
Lúc tôi tắm xong, điện thoại bị vứt xó, Tiểu Bảo đang lăn qua lăn lại trên giường, đuôi đ/ập bành bạch.
Trông nó kích động khác thường.
Tôi bước lại gần lo lắng hỏi:
"Tiểu Bảo, con sao thế?"
Tiểu Bảo gi/ật b/ắn người, lật ngửa bụng ra.
【Đừng hỏi tại sao, xem phim rắn kí/ch th/ích quá đấy.】
【Người quanh nữ chính toàn đồ ngốc, Trình Nghiêm định tìm video rắn ăn thịt người dọa nữ chính, ai ngờ lại tìm nhầm phim rắn.】
【Nam chính vẫn còn là rắn con chưa biết gì, lần đầu xem thứ kí/ch th/ích thế này nên mắt đỏ ngầu.】
Tôi cúi nhìn, quả nhiên toàn thân nó đỏ ửng.
Hóa ra lúc nãy là tin nhắn của Trình Nghiêm.
"Dù Tiểu Bảo nhà cậu tốt thật nhưng vẫn có rủi ro, tôi gửi hai video rắn ăn thịt người, cậu xem đi."
Tôi vặn nhỏ âm lượng rồi mở video.
Vừa mở ra đã thấy cảnh rắn cuốn quanh người, mặt tôi đỏ bừng. Cô ấy chẳng thèm xem nội dung, chỉ đọc tiêu đề xong gửi luôn chứ gì?
Thế này chẳng khác nào dụ dỗ trẻ con sao?
Để Tiểu Bảo nhà mình sợ đến giờ vẫn chưa h/ồn phách nhập về, nằm ngửa bụng thè lưỡi mê man.
Tôi đắp chăn cho nó kẻo lạnh bụng.
Xong xuôi định đứng dậy thì cổ tay bị đuôi nó quấn lấy.
Tiểu Bảo nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe đáng thương.
Tôi dừng lại cúi xuống hỏi khẽ:
"Sao thế? Tiểu Bảo."
Nó ngọ ng/uậy ngượng ngùng, cái đuôi cọ cọ vào lòng bàn tay tôi. Tôi chợt cảm nhận thứ gì đó nóng rẫy.
Tôi im bặt.
Không phải như mình nghĩ chứ?
【Hê hê hê, kỳ động dục của rắn con bị kí/ch th/ích đến sớm rồi.】
【Cuối cùng cũng có chút 'mặn' rồi, làm đi, làm thật nhiều vào, đừng vì nam chính yếu đuối mà nương tay nhé!】
【Lật đi lật lại 'rán' nam chính yếu ớt đến khi cậu ấy khóc ngọc trai, không dám tưởng tượng bữa tiệc này ngon cỡ nào.】
Tôi biết áp lực xã hội lớn nên mọi người thích xem cảnh 'mặn', nhưng người với rắn làm sao được chứ?
Dù Tiểu Bảo đáng yêu thật nhưng tôi thích người cao 1m88, có cơ bụng tám múi, giàu đẹp trai cơ.
【Nữ chính đang nói gì thế? Lẽ nào cô ấy không biết nam chính có thể hóa thành người sao?】
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 5
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook